Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trình Húc   định ,  lập tức túm lấy tay áo .
“Cầu xin  đó.”  sắp  đến nơi, “Cả đời  em  trâu  ngựa báo đáp cho !”
Trà Đá Dịch Quán
Cô nhân viên bán hàng cũng nhanh chóng chạy đến phụ họa: “Ánh mắt của cô thật tinh tế! Đây là phiên bản giới hạn, cả thành phố chỉ  ba cái, hiện tại đây là chiếc cuối cùng!”
Thì  là bản giới hạn, bảo  giá gần cả bảy con .
“Đi thôi.” Trình Húc  thèm  , cầm túi hàng  gói xong rời khỏi cửa hàng.
  bỏ  một    chiếc túi cá sấu màu hồng như hoá đá.
Nhân viên bán hàng vẫn cực kỳ nhiệt tình: “Cô ơi, thế nào ạ? Nếu thích thì mua luôn nhé!”
 giả bộ bình tĩnh: “Không  , cô cứ mặc kệ ,  chỉ xem thôi.”
Sau mười phút  phạt, nhân viên  bước đến: “Cô vẫn đang suy nghĩ ? Có tâm sự gì  ạ?”
Cũng   gì… Chỉ là tâm sự lớn nhất của  chính là —  nghèo.
Phút thứ hai mươi của hình phạt,    cạnh .
 tưởng là nhân viên: “Cô ơi, cho   con trai  thêm chút nữa  …”
Không ngờ  là giọng Trình Húc vang lên: “Nhìn hai mươi phút ,  đủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nu-phu-phan-dien-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-6.html.]
  chỉ đủ , mà là quá đủ.
Hai chân  sắp cứng đờ luôn,  thể di chuyển, chỉ  thể trơ mắt  Trình Húc.
Ngay  đó,  rút từ túi áo  một chiếc thẻ đen, đưa cho nhân viên:
“Làm ơn gói chiếc  luôn giúp .”
Vừa dứt lời, chân  ngay lập tức khôi phục bình thường.
 ôm chiếc túi   gói kỹ,  theo  :
“Trình Húc,  thật tuyệt! Anh    đến  chứ!”
“Đừng  nịnh.” Anh chẳng buồn  đầu , “Coi như là món quà trả lễ  ba  cô hồi còn nhỏ tặng sinh nhật cho .”
Anh cao ráo, bước nhanh,  cố gắng đuổi theo mà do    phạt quá lâu, chân    lời, chỉ   vài bước    xuống băng ghế bên hành lang.
Trình Húc   một đoạn, phát hiện   theo kịp,  đầu    bằng ánh mắt “ bày trò gì nữa đây”.
  gượng: “Em   nổi…”
“Cô mới   mấy bước hả?” Trình Húc  tức  buồn , “ chờ cô ở bãi đậu xe, mười phút  đến thì tự về.”
Nghĩ đến tiền  xe đắt đỏ,   như  hồi máu.
  đầy ba giây,    cố định tại chỗ — chỉ vì lỡ  thêm một  chiếc váy  hội mới trưng bày trong tủ kính…