Lần cô cũng nhập thuốc, nhưng lượng nhiều bằng .
Cô mở điện thoại, tìm liên lạc lưu tên "ông chủ Trần".
Cô bấm gọi, lòng khỏi bồn chồn.
Điện thoại đổ hai hồi chuông, nhanh máy.
Đường Khê vội vàng , "Alo, ông Trần, là Đường Khê, nhập một ít thuốc."
Đầu dây bên im lặng một lúc, khi Đường Khê đang hồi hộp thì ông Trần đáp dứt khoát:
"Được, cô gửi danh sách qua cho , cần lúc nào?"
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, "Trước tối nay."
Cúp máy xong, Đường Khê gửi danh sách .
Thuốc hạ sốt là thứ cô cần nhất, cô đặt đến năm ngàn hộp.
Ban đầu, Đường Khê định mua ít hơn một chút, vì đặt nhiều sợ sẽ nghi ngờ.
cô thực sự tình hình bên nhà họ Cố , nhưng bộ dạng Cố Tử Dật tối qua, chắc chắn chẳng khá gì.
Cô còn đặt 2000 chai cồn i-ốt, loại chai to dùng lâu.
DTV
Băng gạc và băng cá nhân cũng đặt mấy ngàn cái.
Ngoài còn thuốc chống viêm, thuốc tiêu chảy, thuốc giảm đau, mỗi loại một ngàn phần.
Khi gửi danh sách cho ông Trần, tay cô run lên.
Chỉ sợ cẩn thận khiến khác hiểu nhầm cô việc gì bất hợp pháp, đến lúc đó mà bắt thì khổ.
Cảm giác lo lắng tan biến khi ông Trần nhắn một chữ "OK".
Đường Khê cũng tò mò, nhưng nghĩ , nếu nghi ngờ thì ông nghi ngờ .
Thả lỏng tinh thần, cô chuẩn đến chỗ ông Đào mua gà rán và hamburger.
Lâu cô đến chỗ ông Đào, cũng nhớ.
Cô gọi cho Chu Chính Bình để đặt mua khăn, ủng mưa và vài thứ khác.
Sau đó, cô thong thả bộ đến tiệm gà rán của ông Đào.
Vừa ngân nga một giai điệu, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Gần đến nơi, Đường Khê thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cô tò mò bước gần, thấy cửa tiệm gà rán của ông Đào bày thêm mấy cái bàn ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-107.html.]
Một nhóm bạn trẻ , xếp hàng dài cửa.
Đường Khê ngẩn , đây là chuyện gì ?
Đường Khê chen qua đám đông, ngơ ngác tiến bên trong.
Kết quả là bên trong còn đông hơn, đều đang xếp hàng chờ mua gà rán.
Cô đến quầy gọi món trong suốt, bên trong.
Bên trong ba, bốn đang hì hục việc, mồ hôi đầm đìa.
Trong đó cả ông Đào, bận rộn đến nỗi như sắp bốc hỏa, gương mặt đầy vẻ khổ sở.
Đường Khê gọi lớn: “Ông Đào!”
Tiếng máy hút mùi bên trong quá ồn, cô lớn tiếng gọi thêm nữa.
Lần ông Đào cuối cùng cũng thấy.
Nhìn thấy Đường Khê đến, biểu cảm mặt ông lập tức đổi.
Ông vội vàng bỏ công việc trong tay, chạy ngoài.
“Tiểu Đường, cháu đến đây gì thế?”
Đường Khê cảnh tượng đông đúc đến nghẹt thở xung quanh mà bật : “Ông Đào, ăn khấm khá ghê đấy ạ!”
Bên trong ồn ào đến mức hét lớn mới thấy.
Ông Đào kéo Đường Khê một góc yên tĩnh ở cửa.
Ông hỏi: “Cháu đến là để mua gà rán đúng ?”
“Vâng, nhưng mà ông bận thế , xoay xở nổi ạ?”
Ông Đào vui vẻ: “Nếu là khác thì chắc là nổi thật, nhưng cháu thì khác. Dù tăng ca thì ông cũng sẽ cho cháu. Dù cũng nhờ cháu mà quán của ông mới đóng cửa.”
Đường Khê lau trán một cái, dù chẳng mồ hôi.
Dù cháu giúp thì con trai ông cũng là đại gia cơ mà! Làm mà đến nỗi phá sản ?
Cô đầu cửa tiệm, càng ngày càng đông , trong lòng do dự.
Ông Đào thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, cô đang lo lắng điều gì.
“Tiểu Đường, cháu đừng lo. Ông mở thêm chi nhánh , bên bận quá thì thể để chi nhánh .”
Đường Khê tròn xoe mắt: “Ông Đào, ông mở cả chi nhánh ạ?”
Mới mấy ngày mà mở thêm chi nhánh, việc ăn đến mức nào đây?