Không đợi Cố Hành Chu trả lời thì nàng tiếp tục kể:
"Quân chủ Đại Uyên hiện tại là ruột của hoàng hậu Bắc Triều, hai chỉ cách hai tuổi. Nghe , khi còn nhỏ, đặc biệt quấn quýt với tỷ tỷ , vì chuyện mà ít trách mắng.
đó, khi tỷ tỷ đính hôn với hoàng đế Bắc Triều, lúc vẫn chỉ là một tiểu vương gia. Hắn quỳ điện Đại Uyên năm ngày, nhất quyết đồng ý để tỷ tỷ gả xa. cuối cùng, tất nhiên là thất bại."
Cố Hành Chu khẽ nhíu mày. Hắn từng qua vài chuyện về quân chủ Đại Uyên, nhưng những tin đồn kiểu thì từng đến.
Cố Tuyết Trúc nghiêng đầu , mỉm ranh mãnh:
"Đệ đó gì ? Đệ từng gặp thái tử Bắc Triều khi giao chiến đúng ?"
Cố Hành Chu nhớ hình ảnh một nam tử cao lớn, sống mũi thẳng, gương mặt sắc sảo như tạc từ đá hiện lên.
"Đã gặp. gì lạ ?"
Cố Tuyết Trúc bực bội, bĩu môi:
"Đệ thấy diện mạo của giống hoàng đế Bắc Triều chút nào ?"
Cố Hành Chu cau mày, suy nghĩ kỹ hơn:
" là giống. mẫu là Đại Uyên, giống Trung Nguyên cũng là điều dễ hiểu mà."
Cố Tuyết Trúc đập đầu tường vì cái đầu óc khô cứng của .
"Dù giống mẫu thì cũng vài nét giống cha chứ. Đệ thử nghĩ kỹ xem."
Hình ảnh thái tử Bắc Triều hiện rõ trong đầu Cố Hành Chu.
Gương mặt, dáng vóc, thậm chí tính cách của đều khác xa hoàng đế Bắc Triều.
Hoàng đế Bắc Triều nổi tiếng bất tài, dựa thái hậu để lên ngôi, chẳng gì hồn, còn ham mê nữ sắc.
Thế nhưng thái tử của ông trái ngược: dũng mãnh chiến trường, liều lĩnh đến mức màng sống chết.
Cố Hành Chu từng giao đấu với mang hai dòng m.á.u , và thừa nhận thái tử Bắc Triều là một nhân tài hiếm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-137.html.]
Nghĩ đến đây, Cố Hành Chu đột nhiên cảm thấy gì đó đúng…
Ánh mắt của Cố Tuyết Trúc ánh lên sự khó đoán, nàng Cố Hành Chu và mỉm .
“Hiểu ?”
“... chuyện thể chứ?”
Cố Hành Chu dám tin những gì .
Cố Tuyết Trúc liếc xung quanh, thấy ai, nàng hạ giọng nhỏ:
“Chuyện ít , cũng chỉ kể . Nếu thì nghĩ tại mỗi năm hoàng hậu Bắc Triều đều về Đại Uyên hai ? Không để gặp của bà .”
“ đây là...”
Cố Hành Chu còn hết câu, Cố Tuyết Trúc vội đưa tay bịt miệng .
“Đệ nhỏ tiếng thôi! Đây là dạng tình yêu cấm kỵ đấy. Ta từng trong thoại bản, ngờ ngoài đời cũng chuyện như . Nghe khi hoàng hậu gả sang Bắc Triều đầy một tháng mang thai. Khi đó, dân gian Bắc Triều lan truyền đầy tin đồn, rằng đứa bé con của hoàng đế. Lúc đó, hoàng thất Bắc Triều còn g.i.ế.c nhiều để dập tắt tin đồn .”
Cố Hành Chu nhíu chặt mày, đầu óc rối bời.
“Chưa đầy một năm , vua cũ của Đại Uyên đột ngột băng hà, của hoàng hậu lên ngôi quân chủ. Ta vẫn nhớ khi mẫu còn gửi quà chúc mừng. Vị vua cũ Đại Uyên khi đó đến bốn mươi, sức khỏe cường tráng, mà qua đời một cách bất ngờ. Thời điểm đó trùng với lúc hoàng hậu sinh xong đại hoàng tử. Bất chấp sự phản đối, bà vẫn đưa đại hoàng tử mới sinh trở về Đại Uyên.”
Nhìn vẻ ngơ ngác của Cố Hành Chu, Cố Tuyết Trúc thêm một câu:
“Đệ nghĩ mà xem, ngẫm kỹ .”
Cố Hành Chu sốc. Chuyện ... thật sự quá khó tin.
“Vậy nên định...”
“Dùng chuyện để đe dọa thái hậu, buộc bà thả chúng về.”
DTV
Cố Hành Chu do dự:
“Tỷ chắc rằng chúng chuyện mà vẫn thể sống sót trở về Nam Triều ?”