Thuốc men thì cần chuẩn hàng ngày, thể mua thêm nếu thiếu.
Dự tính mỗi ngày chi phí sẽ vượt quá 10 vạn.
Cố Hành Chu thấy cô im lặng, hiểu rằng chuyện gây khó khăn cho cô.
“Nếu cảm thấy khó thì…”
“Không khó gì cả! Cứ để lo. Chuyện nhỏ!”
Đường Khê lập tức ngắt lời . Cô bỏ qua cơ hội kiếm tiền .
“Anh dịch giúp những thứ đây ? .”
Cố Hành Chu chợt nhận chữ ở thời đại của khác với thời đại . Hắn bắt đầu nội dung, còn Đường Khê ghi chép cẩn thận một quyển sổ.
May mắn , những thứ cần khác lắm so với dự tính của cô.
Chủ yếu là mì ăn liền và các loại thực phẩm nhanh, tiện lợi và dễ chuẩn .
Ngoài còn nước uống, cũng khó khăn đắt đỏ.
Những thứ khác đáng kể, vì họ di chuyển nhẹ nhàng để tới Nam Triều nhanh nhất.Đường Khê gần xong, đặt bút xuống, xoay thì Cố Hành Chu khẽ thở dài.
Cô nghi hoặc:
"Sao thế? Tự dưng thở dài là ?"
Cố Hành Chu vén áo choàng, xuống chiếc ghế dài gần đó, lưng thẳng tắp như một cây trụ vững chắc.
"Lần trở về Nam triều, lộ trình chọn sẽ qua một quốc gia nhỏ. Trong đó một quốc gia nguy hiểm, liệu thể an đưa trở về ."
Đường Khê hứng thú. Hóa thời đại của chỉ Nam triều và Bắc triều, còn những quốc gia khác nữa.
Cô xuống bên cạnh, tiện tay cầm lấy gói khoai tây chiên.
"Nói thử xem nào, cách giúp thì ?"
Cố Hành Chu suy nghĩ một chút. Cũng đúng, Đường Khê là từng trải, kiến thức rộng rãi, khi cô thực sự cách giải quyết.
Hắn bắt đầu kể chi tiết cho Đường Khê .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-184.html.]
Nghe đến đoạn nhắc tới Tang Nam, Đường Khê lập tức buông gói khoai tây chiên, che miệng nôn khan.
"Trời đất, Tang Nam ghê tởm quá ! Còn ăn thịt để giao tiếp với thần linh? Nếu thần linh họ ăn thịt , chắc thần cũng buồn nôn luôn."
DTV
Cố Hành Chu cũng đau đầu vì chuyện . Họ và Tang Nam còn hiểu ngôn ngữ của , nên duy nhất giao thiệp đây cũng khiến họ mất ít binh lực.
Đường Khê bỗng nghĩ điều gì, ánh mắt trở nên nghiêm trọng:
"Anh họ ăn thịt phụ nữ và trẻ con, những binh lính mất là..."
Cố Hành Chu thở dài, giọng nặng trĩu.
" là nam tử. Đám đó tha phụ nữ và trẻ con, nhưng trong trường hợp còn lựa chọn, họ cũng ăn cả nam tử. Đáng sợ hơn là công cụ của họ kỳ quái, thể lột da sống ngay lập tức để đồ trang trí. Thịt thậm chí kịp nấu chín chia phần hết."
"Ọe——"
Đường Khê xong nhịn , cúi xuống nôn khan.
"Không thể nào! Nếu thì đổi tuyến đường , đường quá khủng khiếp ."
Cố Hành Chu lấy một cuộn da dê từ trong áo.
"Không . Nếu đường vòng, chúng sẽ mất ít nhất một tháng. Hơn nữa, quốc gia tuyến đường đó còn khó đối phó hơn."
Ngón tay dài, trắng trẻo của chỉ một điểm bản đồ da dê.
Đường Khê theo hướng chỉ, thấy đó là một khu vực hình dạng như cánh hoa.
"Đây là ?"
Cố Hành Chu nghiêm mặt.
"Đây là An Quốc. Đây là nơi ngay cả mẫu qua cũng căng thẳng cao độ. Người dân ở đây đều nguyền rủa, phần lớn đều mắc bệnh."
Khóe miệng Đường Khê co giật, cảm giác như đang cố gắng dùng lời hoa mỹ để về một điều gì đó .
Thấy biểu cảm của cô, Cố Hành Chu lập tức giải thích:
" là bệnh thật. Rất nhiều chịu nước, hễ thấy nước sẽ phát điên, sức mạnh tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba. Còn những thể ngoài ban ngày, chỉ cần tiếp xúc với ánh mặt trời, da họ sẽ cháy rụi, mục nát."
Đường Khê liền hiểu ngay. Một bệnh trong thời cổ đại thường coi là quái dị và thể chữa trị, nhưng với y học hiện đại thì chúng cơ sở khoa học.
Những triệu chứng như chịu nước khiến cô liên tưởng đến bệnh dại, còn triệu chứng thể tiếp xúc ánh sáng thì giống như bệnh porphyria (chứng rối loạn chuyển hóa porphyrin).