Thấy dòng bình luận ngày càng vượt xa giới hạn, Đường Khê vội lên tiếng:
“Các bạn mến, buổi livestream hôm nay kết thúc tại đây nhé, hẹn gặp !”
Dứt lời, cô nhanh chóng tắt phát sóng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu để bình luận tiếp diễn, chỉ sợ livestream sẽ cấm sóng ngay lập tức.
Cất điện thoại , Đường Khê cố gắng định cảm xúc, , đàn ông phía .
“Ăn cơm... thôi...”
Trong lòng cô đầy cảm giác bất lực. Bộ trang phục hôm nay của kết hợp với khuôn mặt đến mức thực, quả thực là một đòn chí mạng, khiến cô còn sức chống cự.
Cố Hành Chu vẫn giữ nụ môi, đưa bó hoa bàn tới mặt cô.
“Tặng cô đấy.”
Đường Khê ngơ ngác bó hoa hồng đỏ rực.
DTV
“Tặng ?”
“Không lẽ tặng ai khác? Ngoài cô thì ở đây còn ai nữa?” Hắn khẽ trêu chọc.
Mặt Đường Khê đỏ ửng, cô đón lấy bó hoa, lí nhí :
“Cảm ơn... cảm ơn vì hoa hồng.”
“Đây là nguyệt quý, hoa hồng. Mùa gì hoa hồng.”
là đồ đàn ông vô tâm hiểu phong tình!
Gương mặt đỏ rực của Đường Khê lập tức trở bình thường, cảm giác như thoáng nghĩ đến chuyện yêu đương là một sai lầm to lớn!
Nếu Cố Hành Chu bỏ lỡ cơ hội gì thì lẽ sẽ tức đến mức tự trách cả đời.
Cô tìm một chiếc bình, cắm bó hoa đặt ngay ngắn lên bàn ăn trong phòng bếp.
Cố Hành Chu quanh căn nhà, bất ngờ nhận thứ dường như khác .
“Nhà cô đổi nhiều quá?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-221.html.]
Đường Khê tự hào hất cằm, vẻ mặt phấn khởi.
“Thế nào, ? Đây là nhà mới sửa sang xong đấy. Anh là thứ hai chiêm ngưỡng nó ngoài đấy nhé!”
Thấy Cố Hành Chu trông vẻ tò mò, cô đề nghị dẫn lên lầu tham quan.
“Đi thôi, lên tầng xem nào, đó còn hơn nữa!”
Vừa , Đường Khê kéo tay Cố Hành Chu dẫn lên cầu thang.
Cầu thang cũ màu nâu đậm nay bằng chất liệu gỗ sáng màu hơn, tạo cảm giác ấm cúng, gần gũi. So với đây, tông màu tối khiến gian nặng nề, giờ đây căn nhà trở nên sáng sủa, tràn đầy sức sống.
Lên tới tầng hai, thứ đều khác hẳn. Sàn gỗ tối màu thế bằng loại gỗ sáng màu tự nhiên. Các cửa sổ lớn hơn, giúp ánh sáng tràn ngập khắp phòng.
Căn phòng khách nhỏ ngày nay ngăn cách khéo léo bằng một vách ngăn, biến thành một gian riêng biệt như một phòng ngủ nhỏ.
Tất cả tạo cảm giác như một ngôi nhà gỗ giữa rừng cây, ấm cúng và thư thái.
Đường Khê hào hứng giới thiệu từng góc nhà, thì bất chợt bụng cô kêu lên một tiếng "ục ục" vô cùng hợp thời điểm.
“Thôi ăn , nồi lẩu bếp chắc sắp cạn nước !”
Lúc , cô mới sực nhớ nồi lẩu điện ở bếp vẫn đang bật.
Đây là đầu tiên Cố Hành Chu ăn lẩu, nhưng quen ăn cay. Chỉ ăn vài miếng, môi đỏ bừng, sưng lên vì cay.
Đường Khê vội lấy gói nước lẩu vị cà chua, đổ sang nửa bên của nồi lẩu uyên ương.
“Không ngờ ăn cay kém đến ! Đáng tiếc thật, nồi chính là mỹ vị nhân gian đấy. vị cà chua cũng ngon lắm, thử .”
Cố Hành Chu uống liền hai lon nước ngọt mới hạ hỏa, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi nồi lẩu cay đang sôi sùng sục, vẻ tò mò.
“Cái khác với món lẩu tự sôi mà cô đưa, ngon hơn nhiều.”
Đường Khê gắp vài lát thịt bò, bỏ nửa nồi lẩu vị cà chua đun sôi.
“Nồi cho bốn viên mỡ bò to lắm, tất nhiên là ngon .”
Không chỉ mỡ bò, cô còn bỏ cả một chậu ớt khô. Ai mà ngờ Cố Hành Chu chịu nổi vị cay cơ chứ! Thế là nồi cay trở thành "bữa tiệc độc quyền" của cô.
“Ở Nam Triều, mùa đông khắc nghiệt. Khi tuyết lớn rơi, ít c.h.ế.t cóng. Nếu ăn nón lẩu mùa đông sẽ hợp, ăn ấm cả .”