Đáng lẽ, cô định tính sổ chuyện cũ, nhưng hôm nay Tống Tiêu San dám xuất hiện mặt cô như thế thì đương nhiên cô thể để yên.
Đưa mắt thoáng qua, Đường Khê thấy rõ ngón tay áp út của đàn ông đeo nhẫn cưới, rõ ràng là vợ.
Cô nhíu mày: Tụ tập là những kẻ gì.
Tống Tiêu San chọc tức đến mức gần như nhảy dựng lên. Cô chằm chằm Đường Khê, nghiến răng :
“Đường Khê, cô đắc ý cái gì? Không cô đá ? Công ty cũng phá sản, nhà cũng siết nợ, tiền cũng hết. thật ngờ cô vẫn còn mặt mũi để sống tiếp đấy.”
Đường Khê chỉnh mái tóc, giọng điệu thản nhiên đáp:
“Cô nhân tình mà vẫn sống , gì hổ mà sống tiếp ? Hơn nữa gì ai giống như cô, suốt ngày sống dựa mấy đồng tiền lẻ từ việc tiểu tam. khuyên cô nên sống thấp cổ bé họng một chút, nếu vợ cả bắt gặp thì khéo mất mạng đấy.”
Giọng điệu của cô bình thản như đang tán gẫu với một quen cũ.
Các chị nhân viên bán hàng xung quanh vểnh tai lên hóng chuyện.
Sáng sớm mà "drama" để xem ?
Tiếng bàn tán bắt đầu râm ran khắp cửa hàng:
"Nghe ý cô gái đó , chẳng cô là tiểu tam ?"
"Không chỉ là tiểu tam, mà còn là tiểu tam chuyên nghiệp chứ..."
"Ấy, đàn ông trông quen quen. Hình như là ông Đàm sở trưởng ?"
" ! Cô mới nhớ , khi vợ ông mua túi, ông cũng cùng mà."
"Vậy chẳng là... táo bạo quá nhỉ!"
" là hiểu kiểu gì. Còn cố tình đến cửa hàng mà chính thất thường xuyên ghé, như sợ là tiểu tam !"
Đường Khê thấy mấy lời mà suýt bật , cô nhéo một cái để giữ bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-54.html.]
Sắc mặt của Tống Tiêu San hết xanh trắng, ánh mắt cô về phía đàn ông trung niên phía với vẻ cầu cứu, nhưng chỉ nhận một khuôn mặt khó chịu và bất mãn.
Không nhịn nổi nữa, Tống Tiêu San bước tới, giơ tay định tát Đường Khê.
Đường Khê nhanh như chớp giữ lấy cổ tay cô , nhẹ nhàng hỏi: “Cô mà cũng đòi đánh ?”
Trong đôi mắt Đường Khê thoáng hiện lên một tia giảo hoạt.
DTV
Nói xong, cô xoay một cách gọn gàng, thực hiện một cú quật vai chuẩn xác, ném Tống Tiêu San ngã mạnh xuống sàn.
Tiếng hét thảm thiết vang lên như lợn chọc tiết.
“Á——!”
Nhân viên trong cửa hàng cùng những ngang qua đều sững sờ, ai ngờ sự việc diễn như .
Đường Khê phủi tay, chỉnh áo, sang cô nhân viên bán hàng với khuôn mặt ngơ ngác bên cạnh.
“Làm ơn gói cho mấy món : chai , chai , chai và chai , mỗi loại lấy 25 chai. Thêm nữa, lấy 50 thỏi son màu đỏ cổ điển, còn 50 thỏi khác chọn màu bán chạy nhất trong cửa hàng.”
Đường Khê xong, đợi một lúc nhưng cô nhân viên vẫn đơ như tượng. Cô khẽ đẩy vai cô :
“Sao còn ngẩn thế? Gói hàng !”
Nói xong, Đường Khê tươi tắn như hoa.
Người đàn ông trung niên đó Tống Tiêu San lúc đang lăn lộn đau đớn sàn, ánh mắt xì xào, chỉ trỏ của các nhân viên trong cửa hàng.
Ông nhịn , liền chỉ tay mặt Tống Tiêu San mà chửi rủa thậm tệ, đó còn đá cô hai phát.
“Á——!”
Nhân viên cửa hàng lập tức chạy tới can ngăn ông . Ông nhổ mạnh một bãi nước bọt, kẹp chiếc cặp da cánh tay bỏ thẳng đầu .
“Anh Đàm! Anh Đàm!” Tống Tiêu San đau nhục, cố gượng lên, Đường Khê bằng ánh mắt độc ác như ăn tươi nuốt sống.
“Đường Khê, con khốn nhà cô! Đừng tưởng cô đang bao nuôi trai trẻ ở nhà. Bên ngoài đều đồn ầm lên ! Cô nghĩ cô hơn chỗ nào? Tiền chắc gì kiếm sạch sẽ!”