Khi Cố Hành Chu biến mất làn sương trắng, Đường Khê nhanh chóng gọi xe đến kho hàng.
Cô mở cửa kho, bắt đầu dùng công nghệ tự động vận chuyển để xếp gọn các món hàng lên những chiếc xe đẩy.
Chờ một lúc lâu vẫn thấy Cố Hành Chu , Đường Khê chiếc ghế đẩu, tựa lưng chờ đợi.
Nhìn đồng hồ gần nửa đêm, thậm chí cô suýt ngủ gục.
Bỗng nhiên, âm thanh trong trẻo của chiếc chuông gió quen thuộc vang lên, khiến cô lập tức bật dậy.
Mặc dù quen thuộc, nhưng giữa gian rộng lớn và yên ắng của kho hàng, lúc nửa đêm thế thì âm thanh vẫn khiến chút rùng .
Đường Khê thẳng lưng, về phía âm thanh phát .
Phía cánh cửa kho hàng, một làn sương trắng dày đặc xuất hiện.
như dự đoán, đó là Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu bước , gương mặt thoáng chút ngỡ ngàng khi thấy kho hàng đầy ắp hàng hóa, chất cao hơn cả đầu .
Đường Khê lên từ phía mấy thùng hàng, giơ tay vẫy:
“Bên !”
Nghe tiếng cô, Cố Hành Chu về phía cô với dáng vẻ ngơ ngác.
“Cuối cùng cũng đến. Anh mà đến trễ chút nữa thì chắc sẽ ngủ luôn mất.”
Cố Hành Chu cúi đầu xin , giọng đầy sự áy náy:
“Xin , đến đúng thời gian một tuần như hẹn.”
Nhìn quanh kho hàng xa lạ, khỏi ngạc nhiên. Lần bước qua cánh cửa sương mù thì liền đến thẳng nhà Đường Khê, nhưng là một nơi khác.
Đường Khê khoanh tay, tự tin:
“Nhìn , tất cả hàng đều là của !”
Cố Hành Chu đống hàng hóa chất cao như núi, bất giác cảm thấy nhức đầu.
Đường Khê bước tới gần một thùng rượu trái cây, mở nắp :
“Kiểm tra thử .”
Cố Hành Chu lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Không cần, tin cô.”
Nói xong, đẩy xe chở hàng tiến làn sương trắng.
- --
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-74.html.]
Trong khi đó, tại Dao Quang điện, ánh đèn sáng rực cả một vùng.
Tần Nhị khóa cổng chính chặt chẽ, còn cử thêm vài canh gác ngầm bên ngoài.
Đã quá nửa đêm, nhưng trong đại điện, Cố Tuyết Trúc cùng vài khác vẫn chờ đợi.
Nhìn thấy Cố Hành Chu liên tục mang hàng về, họ cũng giúp đỡ, nhưng phần lớn hàng hóa đặt ở điện phụ, cần quá nhiều nhân lực nhờ xe đẩy.
Cố Tuyết Trúc chiếc xe đẩy nhỏ gọn mà giấu nổi sự kinh ngạc:
“Thứ tiện dụng thật. Hành Chu, tới hãy hỏi Đường cô nương xem thể mua thêm vài cái như thế .”
Tần Nhị ở bên cạnh cũng hào hứng phụ họa:
“ , thế tử. Thứ nhỏ gọn, tiện lợi, cất góc cũng chiếm chỗ, thật là .”
Cố Hành Chu gật đầu:
“Được, lát nữa sẽ hỏi.”
- --
Trước khi , Cố Tuyết Trúc chuẩn một rương thù lao.
Rương đầy vàng bạc cùng nhiều món đồ trang sức quý giá, tất cả đều là lợi nhuận từ việc kinh doanh nước hoa và son môi ở kinh thành.
Nhờ sự hỗ trợ của tỳ nữ và lính gác hối lộ, Cố Tuyết Trúc thể tự do Dao Quang điện mỗi ngày.
Cửa hàng của nàng ăn phát đạt đến mức kịp cung ứng.
Ngay cả các phi tần, công chúa đến mua hàng cũng thường gom sạch cả chục chai mỗi .
Vì , nàng và Cố Hành Chu quyết định tăng cường nhập hàng, đồng thời chuẩn khai trương thêm chi nhánh mới.
- --
Khi hàng hóa trong kho của Đường Khê gần như chuyển hết thì trời cũng sáng.
Ở vận chuyển cuối cùng, Cố Hành Chu mang một chiếc rương lớn, hệt chiếc rương đó.
DTV
Đường Khê lập tức tỉnh cả ngủ, đôi mắt mở to như chuông đồng.
Rương lớn thế , chắc chắn là thù lao .
Cố Hành Chu đặt chiếc rương xuống đất.
Tiếng “cạch” vang lên, bụi mờ tung bay khắp nơi.
“Đây là thù lao , cô kiểm tra .”
Hắn đưa tay lau mồ hôi trán, nhưng kịp lau thấy Đường Khê rút từ túi một tờ giấy mỏng, đưa tới.