Xuyên Không Rồi,Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Phú Bà Thôi! - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-01-14 14:27:25
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô Đường, tất cả đều sẵn sàng. Đây là hóa đơn.”

Đường Khê nhận lấy tờ hóa đơn dài như cuộn giấy và nhanh chóng đến con cuối cùng: 720 vạn.

Cô rút thẻ, quẹt qua máy POS mà Nguyên Thanh mang theo.

Sau khi tất, Nguyên Thanh cô với ánh mắt cảm kích, cúi đầu :

“Cô Đường, hôm nay cảm ơn cô nhiều. Về , sẽ để khác bắt nạt nữa.”

Đường Khê mỉm hài lòng:

“Đi .”

Nhìn chiếc xe tải chở hàng của Nguyên Thanh dần khuất xa, Đường Khê kho hàng.

Dùng hệ thống tự động, cô xếp hàng hóa lên hơn 30 chiếc xe đẩy nhỏ.

Lần , Cố Hành Chu từng mua mấy chiếc xe đẩy kiểu , nên Đường Khê nhờ Chu Chính Bình lấy cho cô cả một lô.

Chu Chính Bình hào phóng gửi luôn 30 chiếc, miễn phí.

Ngay đó, cô nhận hóa đơn từ Chu Chính Bình, tổng cộng là 850 vạn, thế là lập tức chuyển khoản đầy đủ cho ông.

- --

Một nửa kho hàng chất đầy lên xe đẩy, sẵn sàng để chờ Cố Hành Chu đến lấy buổi tối.

Nghĩ nghĩ , Đường Khê quyết định về nhà. Dù tối nay cũng đây, chạy chạy chỉ thêm phiền.

Cô tiện đường ghé một quán ăn gần đó, ăn qua loa kho hàng.

Trời tối, xung quanh vắng tanh một bóng .

Đường Khê trong kho, nghịch điện thoại.

Đột nhiên, tiếng kêu cứu khẽ vọng :

“Cứu với, cứu ...”

Âm thanh yếu ớt, giống như tiếng của trẻ con.

Cô giật , nghĩ nhầm, nhưng tiếng kêu vẫn lặp , ngừng vang lên bên tai.

Nhìn kho hàng, đen kịt bên ngoài, Đường Khê khỏi nổi da gà.

"Ai... ai đấy? Ra... đây! sợ !"

Đường Khê nhanh tay cầm lấy cây chổi dựng gần cửa để "vũ khí phòng ".

Cô bước chầm chậm về phía phát tiếng kêu cứu.

Tiếng kêu ngày càng rõ ràng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-99.html.]

"Cứu... cứu ..."

Giữa màn đêm yên tĩnh trong kho hàng, âm thanh vang lên càng thêm rùng rợn và ma quái.

Đường Khê nuốt khan một cái, nhưng vẫn cố bước tới.

"... cho , sợ gì ! Tốt nhất là đừng gì ngu ngốc!"

run rẩy tiến đến gần nơi phát âm thanh, cho đến khi thấy phía một chiếc thùng lớn lộ một góc áo nhỏ.

Đường Khê lặng lẽ bước tới, siết chặt cây chổi trong tay, chuẩn giáng một đòn mạnh.

" đánh...!"

Cô lao đến, vung cao cây chổi lên, nhưng ngay khi ánh đèn pin của cô chiếu , một cảnh tượng bất ngờ hiện mắt.

Phía chiếc thùng là một đứa bé sõng soài đất, ướt sũng, bên cạnh còn thứ gì đó đang bò lổm ngổm.

Trong ánh sáng yếu ớt, Đường Khê soi kỹ hơn bằng đèn pin và phát hiện đó là... tôm càng!

DTV

Nhìn quần áo bé, Đường Khê đoán đây cũng là đến từ thời cổ đại.

- --

“Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhận đơn hàng từ gian thứ hai.

Đối tượng phục vụ: Cố Tử Dật - Nam Triều.

Nhiệm vụ hôm nay: Thực hiện thành công một giao dịch mới.”

Giọng cơ học của hệ thống vang lên trong đầu cô.

Đường Khê ngớ trong giây lát.

Có thêm mới ?

Cố Tử Dật? Cũng họ Cố? Không lẽ liên quan gì đến Cố Hành Chu?

Nhìn đứa trẻ, cô đoán chắc thoát khỏi một tình cảnh nguy nan nào đó, giống như qua cánh cửa của Diêm Vương, nên mới hệ thống đưa tới đây.

- --

Dưới ánh đèn pin, Đường Khê cúi xuống bé.

Gương mặt nhỏ tròn trịa, mềm mịn, trông vô cùng đáng yêu.

hiện tại, bé ướt nhẹp, thậm chí còn mấy con tôm càng bám đầy .

Cô cẩn thận cởi áo khoác ngoài của bé, lấy một chiếc khăn khô trong kho lau sạch cho .

Khi chạm da bé, cô lập tức cảm nhận một sức nóng bất thường.

Đặt tay lên trán, Đường Khê nhíu mày: Sốt cao quá.

Nhìn đứa trẻ nhỏ bé bất động mặt đất, Đường Khê thử bế lên.

Loading...