[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 40 (3)

Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:22:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tim của Vu Duyệt như ai đó bóp chặt . Cô đau đớn sụp xuống đất, thở dốc dữ dội như một con thú sắp c.h.ế.t.

bỏ .

là kẻ sống sót...

Ngay lúc đó —

“Cắm thanh kiếm pháp trận !” Biên Nhạc hét lên thật nhanh.

Trương Mai Mai lập tức phản ứng. Lúc , Phương Thần và Biên Nhạc tơ của nữ quỷ quấn chặt, đội trưởng và Triệu Minh Địch đều ngất xỉu.

Còn Lý Duy thì đất, miệng vẫn ngừng gào “kẻ g.i.ế.c ”.

Trong cả đám, chỉ còn cô và Vu Duyệt là còn thể động .

Nhìn thấy sợi tơ nhỏ đang nhỏ xuống thứ chất lỏng ăn mòn, sắp sửa bịt kín cửa .

Hai bên trong sắp nhốt c.h.ế.t!

Nếu xông thì chắc chắn sẽ tơ ăn mòn — sẽ đau, nguy hiểm!

vẫn !

Nếu , tất cả đều sẽ c.h.ế.t!

Cô nắm chặt thanh kiếm rơi ở mặt, định dậy thì ai đó kéo vai .

“Để .”

đầu, thấy khuôn mặt của Vu Duyệt.

Biểu cảm của cô bình thản, giọng cũng nhẹ nhàng, giống hệt như khi họ mới gặp .

Là gương mặt mà ai cũng sẽ thấy dễ chịu.

“Để .” Cô lặp nữa.

Trương Mai Mai từ chối — cô là cảnh sát, nghĩa vụ bảo vệ công dân, càng thể để một thường liều mạng.

cô gái tới cửa.

Tơ nhện bịt kín lối . Khi tay cô áp lên, tiếng bỏng rát và ăn mòn vang lên bên tai Trương Mai Mai.

Cô thấy tay Vu Duyệt bốc khói, đốt đến lộ cả xương trắng, liền da, rách .

Cho đến khi đàn ông bên cạnh hét loạn cuối cùng cũng tắt , ngón tay cô thò giữa lớp tơ tằm .

Máu từ cổ tay chảy ròng ròng.

Cô mặc kệ, dùng tay còn kéo rộng khe hở .

Cả hai bàn tay đều bê bết máu, là thịt ăn mòn.

“Tại ? Cô sẽ c.h.ế.t đấy!” Trương Mai Mai hiểu.

hiểu một bình thường thể đến mức .

thấy đau ?

Dường như Vu Duyệt thấy câu hỏi đó. Cô đầu , mặt đầy bi thương, như thể ký ức nào đó đè nặng đến sụp đổ.

“Bởi vì, bỏ sẽ đau khổ.”

Trương Mai Mai sững , bởi biểu cảm của Vu Duyệt — là sự yếu đuối mà cô bao giờ thấy nơi cô gái .

Vu Duyệt bước trong, đau nhức dữ dội.

Những giọt chất lỏng màu xanh ăn mòn nhỏ xuống cô, mỗi giọt đều đốt xuyên qua da thịt.

Lý Duy c.h.ế.t , nên những vết thương thể tự lành nữa.

Móng tay cô rụng hết, đầu ngón chỉ còn xương trắng và m.á.u tươi bám .

Mặt cô cũng đau rát, mí mắt mở nổi — lẽ cũng dính thứ đó.

Trông cô thật t.h.ả.m hại, nhưng mỉm .

.

Lần , cô bỏ .

Sẽ còn những lời trách mắng vô cớ. Không còn so sánh, còn nguyền rủa.

là kẻ sống sót còn .

Vu Duyệt nheo mắt, tầm chỉ còn một khe nhỏ.

Trong khe hẹp , cô thấy bóng dáng một đàn ông — áo sơ mi màu be, chiếc cổ thon dài, đường viền hàm thanh tú, và nốt ruồi đỏ nơi đó.

“Quả nhiên là ở đây.” Cô . “Là đúng ?”

Lần đầu gặp Nghiêm Hương Hương, ngay cả lá bùa rẻ tiền nhất cũng khiến cô thương.

giờ đây, cô thể đấu với cả Biên Nhạc dày dạn kinh nghiệm, còn thoát khỏi trận pháp sắp đặt kỹ lưỡng .

sức mạnh — chỉ vì g.i.ế.c , mà vì trao cho cô sức mạnh đó.

“Phải.” Trác Tinh đáp.

Vu Duyệt khổ: “Tại ?”

“Bởi vì đói. cần ăn cô thì mới thể tiếp tục tồn tại ở thế giới .” Trác Tinh . “Hoặc là... em cho phép chiếm lấy xác của em, nuốt linh hồn của em?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-40-3.html.]

Trong nguyên tác, chỉ bốn c.h.ế.t.

Còn ...

Vu Duyệt ngẩng đầu, qua khe mờ ảo, thấy hai cái kén phía Trác Tinh bịt kín.

Cả những cảnh sát bên ngoài cũng nhốt trong kén, sống c.h.ế.t rõ.

Cô bật , giọng run run: “Hình như từng lừa nào.”

Xung quanh im phăng phắc, ngay cả nữ quỷ cũng im lặng.

tấn công Vu Duyệt — lẽ vì khinh thường, hoặc vì Trác Tinh đang ở đó.

Vu Duyệt chẳng để tâm, ném thanh kiếm trong tay về phía .

Tầm hạn chế, cô chỉ thấy chuỗi kiếm đồng tiền tung , từng đồng tỏa ánh sáng vàng chói lọi, hòa cùng ánh đỏ của pháp trận.

Mặt đất chân rung lên.

“Cô mạnh, sẽ xuất hiện.” Trác Tinh .

Vu Duyệt đáp, chỉ lặp một câu: “Hình như từng lừa . Cho nên luôn quên mất rằng... là một con quỷ.”

Cô tiến gần, ngẩng đầu lên cố rõ gương mặt .

thật sự còn thấy nữa...

“Anh còn nhớ câu hỏi hỏi ?” Vu Duyệt mỉm , tinh nghịch: “Câu trả lời là — còn là nữa.”

“Có lẽ với vốn dĩ giống , đều là những thứ nên tồn tại thế giới .”

Cô khẽ thở dài: “Lẽ chỉ cần bốn c.h.ế.t là đủ .”

“Nếu chúng , thế giới lẽ sẽ hơn nhiều.”

Vu Duyệt mở tay , hướng về Trác Tinh đang lặng im.

“Lấy .”

“Dù là xác linh hồn , chỉ cần , cứ lấy.”

Cô ôm lấy .

Đây là đầu tiên cô ôm — thật lòng, ôm chính con .

Khi cơ thể mềm mại của cô chạm , linh hồn của Trác Tinh vang lên tiếng gào điên cuồng.

tới !

đồng ý !

Ăn cô ! Chiếm lấy cô !

là của mày! Của chúng !

Biến cô thành đồng loại! Hợp nhất với cô !

Rồi tất cả những tiếng gào đó —

Đều biến mất ngay khoảnh khắc cơ thể ấm áp của cô chạm .

Thế giới lặng yên.

Chỉ còn hai họ.

Bên tai chỉ còn thở và nhịp tim dịu nhẹ của cô gái.

Trác Tinh cảm nhận nơi lồng n.g.ự.c trống rỗng của , thứ gì đó dần dần dâng lên.

Hắn thấy từng lời cô :

luôn quên mất rằng là một con quỷ.”

“Có lẽ với vốn giống .”

“Chỉ cần , cứ lấy.”

“Người bỏ sẽ đau khổ.”

Trác Tinh chậm rãi nâng tay, cong khuỷu tay , như đáp cái ôm đó.

đúng lúc , nơi bàn tay cô đặt ở lưng , bỗng truyền đến một luồng sức mạnh kỳ lạ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Tứ chi còn theo ý nữa.

— Thì .

Trác Tinh khẽ . Hắn quá quen thuộc với sức mạnh .

Thông minh thật đấy, Vu Duyệt.

Hắn thầm nghĩ.

Vu Duyệt buông , rút tay — lòng bàn tay trống rỗng.

Lá bùa mà Vương Tiểu Như đưa cô dán lên Trác Tinh.

“Đi , Trác Tinh.” Cô . “Hãy g.i.ế.c con nữ quỷ đó.”

“Nếu thể sống sót trở về...”

“Thì thể —”

“Là của .”

Loading...