[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:31:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Duyệt rõ chuyện gì đang xảy ở phía xa.
Cô chỉ đàn ông mặt bước qua đó.
Hắn phản kháng, cũng lời nào. Giống như trai của Vương Tiểu Như, trầm mặc, yên tĩnh...
Bên tai vang lên tiếng hét của nữ quỷ, cùng vô âm thanh những sợi tơ xé rách khí.
Dần dần, Vu Duyệt chẳng còn rõ gì nữa.
Cô rõ là do bản , là bên thực sự kết thúc .
Cô chẳng còn chút sức lực nào.
Mệt quá .
Từ ngày xuyên đến đây, dường như cô từng một giấc ngủ ngon.
Đã đến lúc nghỉ ngơi ...
Không tỉnh , liệu thể về .
Thật , cũng chẳng quan trọng nữa...
Cô khép mắt .
Vu Duyệt đ.á.n.h thức bởi tiếng bước chân ồn ào.
Mi mắt vẫn nặng trĩu, cô chỉ thấy một đôi giày da đen đính ngọc trai.
Nhắm mắt mở nữa, ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt ngọt ngào của Vương Tiểu Như.
“Chị, chị tỉnh .” Cô gái giơ lên một thứ giống khăn lông, “Nào, đắp lên mắt .”
Vu Duyệt theo, mơ hồ hiểu gì. Cô vẫn đang trong giai đoạn tỉnh, ý thức m.ô.n.g lung, cơ thể nhẹ bẫng, thứ xung quanh đều như thật.
Chỉ cảm giác mát lạnh mí mắt là rõ ràng.
Vu Duyệt thấy Vương Tiểu Như qua cô, giọng vang lên: “Haiz, sư ơi sư , chịu học điều khiển quỷ, giờ thì lật xe chứ gì?”
Giọng cô vẫn sắc bén, tràn đầy vẻ hả hê:
“Cuối cùng vẫn để em dọn hậu quả.”
Bên , Biên Nhạc hẳn cũng tỉnh , Vu Duyệt thấy tiếng sột soạt như dậy.
Cô tháo khăn khỏi mắt, mở , cảm giác mí mắt còn nặng như .
Tầm dần rõ ràng, ý thức cũng sáng tỏ.
Cô vẫn đang ở đại sảnh tầng một, nhưng những cái kén và tơ nhện quanh đó biến mất, bộ cảnh sát đều giải thoát. Trương Mai Mai và trai Vương Tiểu Như mỗi cầm một bình xịt nhỏ, lượt xịt thứ gì đó lên từng .
Khi thứ chất lỏng màu vàng nhạt đó tiếp xúc với vết thương, liền bốc lên làn khói trắng mờ, và vết thương dần lành hơn nửa!
Phương Thần nhận cô tỉnh, vội chạy đến:
“Chị ơi, chị chứ?”
Vu Duyệt khẽ lắc đầu.
Lúc , Vương Tiểu Như cũng đến giúp chữa trị cho những thương, đối tượng là Triệu Minh Địch.
Cậu vốn thương ở vai, bỏng thêm ở cánh tay .
Cậu vết thương dần hồi phục, tò mò hỏi:
“Cái gì ? Hiệu quả ghê thế?”
Rồi cúi đầu ngửi thử:
“Mùi lạ quá, khai khai?”
Vương Tiểu Như liếc một cái:
“Nước tiểu của đồng tử, trừ tà khí.”
Giọng điệu phẳng lặng như nước.
“!!!”
Triệu Minh Địch bật dậy, lắp bắp: “Cô, cô, cô—”
Chưa kịp hết, Vương Tiểu Như xử lý xong, cầm bình xịt về phía Vu Duyệt, định xịt.
Vu Duyệt lùi , ánh mắt phức tạp chằm chằm bình dung dịch đó.
“Phì…” Vương Tiểu Như bật , ghé tai cô nhỏ:
“Em lừa thôi, đây là t.h.u.ố.c sư phụ pha để tẩy tà khí trong , hợp với thương tích kiểu .”
Vu Duyệt mới chìa tay .
Vương Tiểu Như tỉ mỉ xử lý cho cô: “Chị thương nặng lắm đấy.”
Vu Duyệt khẽ gật đầu. Cô định hỏi Tiểu Như đến từ khi nào, Nghiêm Hương Hương ở , Trác Tinh thế nào, thì phía Biên Nhạc hỏi: “Con nữ quỷ đó ?”
“C.h.ế.t chứ còn gì.” Vương Tiểu Như đáp, như thể thấy câu hỏi đó thật kỳ lạ: “Không sư dùng kiếm đồng tiền tổ truyền hiến tế cho trận pháp ?”
“Thanh kiếm đồng tiền hơn hai trăm năm tuổi, con quỷ nào chịu nổi.”
Ngón tay Vu Duyệt khẽ siết .
“Á! Chị đừng cử động.” Vương Tiểu Như giật , “Em còn băng xong mà.”
Cô kéo tay Vu Duyệt , nhẹ nhàng băng bó.
Vu Duyệt ngoài.
Đêm qua , bình minh ló rạng.
Mọi đều tỉnh, , khuôn mặt ai cũng mang vẻ như thoát khỏi cơn ác mộng.
Trương Mai Mai đang báo cáo tình hình với đội trưởng Ứng.
Tiểu Thần và Triệu Minh Địch cầm điện thoại gọi về cho gia đình.
Tất cả đều sống sót.
“Xong .” Vương Tiểu Như buông tay cô .
Cánh tay Vu Duyệt rũ xuống, vô lực.
“Đinh—”
Âm thanh kim loại rơi xuống đất.
Vương Tiểu Như cúi đầu: “Chị, nhẫn của chị rơi .”
Cô chợt sững sờ: “Chiếc nhẫn đó… tháo ?”
Vu Duyệt cúi nhặt.
các ngón tay quấn dày bông băng, chạm , nhẫn liền lăn đến trung tâm của trận pháp tàn.
Cô khom lưng bước đến, tay áp lên chiếc nhẫn, nhưng mãi nhặt lên .
Một bàn tay đàn ông xuất hiện, nhặt chiếc nhẫn, đặt lòng bàn tay cô.
“Nó quan trọng lắm ?” Biên Nhạc hỏi.
Rõ ràng đó là một chiếc nhẫn nam.
cô trả lời ngay, chỉ cất nhẫn túi áo. Túi áo nhỏ, tay quấn băng dày, động tác trở nên vụng về, khó khăn.
Cho đến khi cất xong, cô mới ngẩng lên:
“Cũng bình thường thôi.”
Giọng cô lãnh đạm, lãnh đạm đến mức như tan gió.
Một vụ án g.i.ế.c kinh hoàng do ác quỷ gây , đến đây xem như khép .
Người cần nhập viện thì nhập viện, cần thì tiếp tục xử lý hậu sự.
Cảnh sát tìm đoạn video năm xưa cảnh Nghiêm Hương Hương bắt nạt trong máy tính của Tân Bạch Hoành. Dù những kẻ liên quan đều c.h.ế.t, nhưng sống vẫn cần sự thật.
Trường học mở cửa trở , học sinh lớp 12 vẫn chuẩn cho kỳ thi đại học đang đến gần.
Nói cho cùng, đêm đó vô tội c.h.ế.t chỉ Lý Duy mà thôi.
Có thể gọi là vô tội , chẳng ai dám chắc — nhưng tất cả những chuyện đều Vu Duyệt bằng ánh mắt thương cảm, như một cô gái đáng thương mất yêu.
Người yêu ư?
Vu Duyệt giường bệnh, ôm cốc sữa.
Tư tưởng bắt đầu trôi .
Thuốc của Vương Tiểu Như hiệu quả thật, nhưng thể khiến vết thương lành hẳn, bệnh viện quá tải vì lượng bệnh nhân đột ngột tăng vọt.
Khoa cấp cứu bận đến mức tóc của Trưởng khoa Lý rụng thêm mảng lớn.
Dường như chẳng ai bận tâm họ sống sót bằng cách nào — Trương Mai Mai là cô cứu tất cả, và đều tin.
…
Trác Tinh biến mất.
Lý Duy cũng c.h.ế.t .
Vu Duyệt “c.h.ế.t” thể dùng để mô tả sự biến mất của thứ như “quỷ” .
Có lẽ nên gọi là “tan biến” thì đúng hơn…
Biên Nhạc từng với cô rằng những oán linh lưu quá lâu thế gian đều thể đầu thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-41.html.]
Lông mi Vu Duyệt khẽ run, cô cúi đầu, hút thêm một ngụm sữa.
Đó là Triệu Minh Địch mang đến khi đến thăm cô.
Tập đoàn Triệu Thị ảnh hưởng nặng nề vì vụ việc của Triệu Minh Hưởng, cả một phó cục trưởng công an cách chức.
Cũng coi như chuyện , ít nhất thì ông Triệu mất một đứa con hư hỏng, còn đứa con trưởng thành hơn nhiều.
Triệu Minh Địch nay còn nét ngây ngô, trở nên trầm tĩnh hơn.
Cậu cùng Phương Thần bên giường.
“Chị Duyệt, em nghĩ kỹ .” Triệu Minh Địch nghiêm túc , ánh mắt kiên định: “Em sẽ học một năm, năm thi học viện cảnh sát.”
Vu Duyệt bất ngờ: “Rất .”
Cô gật đầu.
“Còn nữa, em quyết định lấy vợ.”
Vu Duyệt: “???”
Ngay cả Tiểu Thần cũng sang đầy kinh ngạc.
Triệu Minh Địch vẫn điềm nhiên: “Em giữ đồng tử, lỡ nhiệm vụ mà gặp chuyện như , còn cách đối phó.”
Vu Duyệt ôm trán — Vương Tiểu Như đúng là hại ít.
Thằng ngốc mà thi đỗ học viện cảnh sát mới lạ!
Tội cho tập đoàn Triệu Thị, tội cho ông Triệu.
Sau khi họ rời , điện thoại của Vu Duyệt đổ chuông.
Cô khó khăn cầm lên, dùng ngón út — ngón duy nhất quấn băng — để trượt nhận cuộc gọi.
“Alô, Duyệt Duyệt .” Là của nguyên chủ.
“Hai tháng nay con gửi tiền về?”
Vu Duyệt ôm điện thoại bằng hai tay, cổ khom , cố ép mặt gần ống để giọng rõ hơn:
“Xin , hai tháng nay con dùng tiền vài việc.”
Thực , tiền của nguyên chủ cô tiêu hết việc mua đồ trừ tà.
“Hay với em cần bùa hộ ?” Vu Duyệt chợt hỏi.
Đầu dây bên : “…”
Không khí im lặng nặng nề. Một lúc , vọng một tiếng thở dài sâu và nặng.
Là âm thanh Vu Duyệt vô cùng quen thuộc — giọng của nguyên chủ, về âm sắc và cách chuyện, đều giống hệt của cô ở thế giới cũ.
Tiếng thở dài kéo dài, chất chứa bi thương và thất vọng.
Cổ họng Vu Duyệt nghẹn .
Giọng bên vang lên: “Liên Liên sắp nghiệp , nó đăng ký lớp đào tạo nghề. Con cũng tình hình của nó mà...”
Liên Liên — tức Vu Liên, em gái của nguyên chủ.
Ở thế giới , Vu Liên vẫn sống, còn em gái của Vu Duyệt c.h.ế.t từ lâu.
“Mẹ.” Vu Duyệt khẽ , “Giữa tháng con sẽ gửi cho em ba nghìn.”
Giọng phụ nữ bên cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn: “Được, Liên Liên con vẫn nhớ tới nó, chắc chắn sẽ vui.”
Cuộc gọi kết thúc.
Vu Duyệt thở dài một , hút mạnh một ngụm sữa.
Lúc , Lý Hiểu Hiểu bất ngờ bước , nhào đến ôm cô: “Vu Tiểu Duyệt~~”
Giọng vốn lạnh nhạt của cô nay nũng nịu.
Vu Duyệt nổi hết da gà, suýt rơi sữa.
“Sao thế?”
Cô cảnh giác bạn .
“Hì hì.” Lý Hiểu Hiểu mỉm , “Vu Tiểu Duyệt đáng yêu nhất của tớ, du lịch ?”
Vu Duyệt vẫn cảnh giác, lời ngon tiếng ngọt đ.á.n.h lừa.
Lý Hiểu Hiểu cuối cùng chịu thua: “Bệnh viện tổ chức khám bệnh thiện nguyện ở vùng núi, tớ bốc thăm trúng suất …”
Cô xuống bên giường, vẻ đáng thương:
“Đinh Tiêu cũng …”
Đinh Tiêu — chính là bạn trai cũ của cô , hai chia tay mấy êm .
Vu Duyệt vẫn im lặng.
Lý Hiểu Hiểu tiếp: “Nghe chi phí thanh toán hết.”
Vu Duyệt: “!”
“Ăn ở miễn phí.”
Vu Duyệt: “!!”
“Còn tiền thưởng nữa.”
Vu Duyệt: “!!!”
“Đi!”
Ngày hôm , sự giúp đỡ của Lý Hiểu Hiểu, Vu Duyệt thu dọn hành lý, cùng đồng nghiệp đến bệnh viện tập trung.
Cô mang theo nhiều đồ, vì tay vẫn thương, tiện xách nặng.
Lần , chuyến thiện nguyện do bệnh viện thành phố và bệnh viện trực thuộc phối hợp tổ chức.
Phía bệnh viện thành phố bốn : ngoài Vu Duyệt và Lý Hiểu Hiểu, còn hai đàn ông khác.
Một là bạn trai cũ của Lý Hiểu Hiểu — Đinh Tiêu. Người còn là bác sĩ từng điều trị cho bà Triệu, khuôn mặt bình thường, tóc dài, trông vẻ hướng nội, thường cúi đầu, khiến khác cảm giác âm u.
Thực , khá , thấy Vu Duyệt bất tiện liền chủ động giúp xách đồ.
Không giống như vị bạn trai cũ — đeo kính gọng vàng, ăn mặc kiểu trí thức, thấy họ hừ lạnh một tiếng lên xe .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt là lên xe cuối cùng.
Đó là một chiếc xe buýt du lịch cỡ lớn, nhân viên bệnh viện trực thuộc sẵn, nhưng ghế vẫn còn trống nhiều.
Lý Hiểu Hiểu chọn sẵn chỗ giữa, ngoắc tay gọi cô.
Vu Duyệt chỗ đó, chân khựng .
“Sao thế?” Lý Hiểu Hiểu hỏi.
Vu Duyệt xoay cổ, nặn nụ gượng gạo. Từ góc của cô —
Chiếc xe , gần như đầy “”!
Khi cô bước lên, tất cả ánh mắt (hoặc những hốc mắt trống rỗng) đều phắt về phía cô.
Ngay tại chỗ của Lý Hiểu Hiểu, bên cạnh cô — một con quỷ chồng lên, gần như trùng với hình bóng cô , cũng bắt chước dáng của cô, kéo căng cái miệng môi, hướng về phía Vu Duyệt vẫy tay.
【Lại đây nào——】
Không qua đó !
“Tớ ngủ.”
Cô vội chạy về hàng ghế cuối, chỗ duy nhất thứ gì lảng vảng, phịch xuống.
Sợ c.h.ế.t khiếp...
Ngón tay cái vô thức chạm ngón giữa — nhưng nơi đó trống .
Lúc , Vu Duyệt mới chợt nhận :
Trác Tinh thật sự rời .
Hắn , và cô an ...
Có lẽ vì dáng vẻ hoảng hốt của cô quá buồn , bên cạnh chợt vang lên tiếng khẽ.
Vu Duyệt — là một đàn ông.
Tóc gọn gàng, đeo kính gọng bạc mảnh, mặc quần trắng, áo len gile nâu đậm bên ngoài áo cổ cao trắng, khoác thêm áo khoác mỏng màu sáng.
Làn da cũng trắng, ba tông màu đơn giản khiến trông dịu dàng, thanh nhã.
...
Vu Duyệt gương mặt , hồi lâu nên lời.
Cô vô thức chạm ngón giữa.
Người đàn ông nghiêng đầu ngoài cửa sổ.
Hai chỉ cách một ghế, cô thấy rõ hàng mi ánh sáng ngoài xe, đôi mày nhạt, và khóe môi khẽ cong...
Trác... Trác Tinh——
lúc , một cô gái xinh từ phía đến — của bệnh viện trực thuộc.
Cô xuống giữa họ, mỉm ngọt ngào:
“Chào thầy Kỷ.”