[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:48:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Giáo sư Kỷ thích phía ?” - cô đồng nghiệp xinh hỏi.
Người đàn ông trả lời, chỉ mỉm lịch sự. Có lẽ gương mặt , dù chỉ khẽ mỉm , cũng khiến khác sinh lòng thiện cảm.
Vu Duyệt thấy vành tai cô đồng nghiệp đỏ lên, cô mỉm : “Trùng hợp thật, cũng .”
Cô gái đặt chiếc ba lô nhỏ màu hồng lông xù ở giữa chỗ của Vu Duyệt và , tiếp tục trò chuyện rôm rả với đàn ông , giọng điệu là kiểu đáng yêu nũng nịu của trẻ con.
Vu Duyệt mím môi, rời ánh khỏi đàn ông . Những khác thấy Trác Tinh.
Hơn nữa, Vu Duyệt bao giờ thấy rõ hình dạng chỉnh của Trác Tinh khi biến thành quỷ — luôn che mắt cô.
Lần ở nhà là thế, trong vườn bệnh viện, khi “hôn khóe mắt” cô cũng là như .
“……”
Không hôn. Chỉ là lau nước mắt cho cô mà thôi.
Vu Duyệt cụp mắt, bàn tay đến ngẩn . đàn ông thực sự giống trong tấm ảnh cô từng thấy. Ngay cả khí chất lạnh nhạt xa cách đó cũng giống hệt.
Cô kìm mà liếc — nhưng lúc cũng nghiêng đầu sang phía cô. Vu Duyệt lập tức đỏ mặt, cúi gằm xuống. Sau đó, cô nghĩ ngợi một chút, khẽ dịch sang chỗ khác, sát bên cửa sổ hơn, để chừa trống cho hai . Cằm của đàn ông nốt ruồi.
Con đường xe chạy khá xóc, đặc biệt là hàng ghế cuối. Cả Vu Duyệt gần như sắp lắc rã . Cô về phía Lý Hiểu Hiểu — con quỷ tóc xõa vẫn đang chồng lên thể cô , một một quỷ cùng một ghế, ai việc nấy.
“……”
Vu Duyệt nghĩ một lát gửi tin nhắn:
“Qua ?”
Tiếng chuông báo tin vang lên. Cô thấy Lý Hiểu Hiểu cúi đầu điện thoại, đó mỉm , xách túi lắc lư tới. Cô là kiểu phụ nữ cao ráo, quyến rũ, đường nét sắc sảo. Hôm nay ngày việc, mà bạn trai cũ cũng ở đây.
Mang tâm thế “ khiến tức c.h.ế.t”, cô trang điểm theo phong cách Hồng Kông cổ điển — váy ngang gối, tóc uốn sóng, môi đỏ mọng. Khi cô dậy, bộ đàn ông xe đều sang, ngay cả Đinh Tiêu cũng liếc một cái.
Chỉ riêng vị giáo sư họ Kỷ , ánh mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ. Khi Lý Hiểu Hiểu đến gần, cô đồng nghiệp xinh bỗng thẳng dậy, dáng vẻ như sẵn sàng nghênh địch.
Lý Hiểu Hiểu chẳng thèm lấy một .
Hừ, dễ thương thì — sánh với quyến rũ . Hàng ghế cuối chỉ bốn chỗ, Lý Hiểu Hiểu phịch xuống bên cạnh Vu Duyệt. Rồi cô nghiêng , nhổm một nửa dậy, với cô đồng nghiệp : “Ôi, xin nha, thể cầm giùm cái ba lô , nó cứ cấn m.ô.n.g ~”
Bình thường cô chuyện kiểu , nhưng một khi “thả thính” thì… mùi nồng thật đấy.
Vu Duyệt khẽ hỏi nhỏ: “Cô chọc giận ?”
Lý Hiểu Hiểu hừ lạnh, ghé sát tai Vu Duyệt:
“Bổn cung thất tình, nên ai hạnh phúc là thấy ngứa mắt.”
Vu Duyệt :
“Giữ chừng mực chút , còn việc chung vài ngày đó.”
Lý Hiểu Hiểu gật đầu. Cô hiểu mà.
Hai trò chuyện một lát, Lý Hiểu Hiểu chợt nắm lấy bàn tay lành hẳn của Vu Duyệt, :
“Lát nữa tới nơi, chẳng cần gì . Thực ý của trưởng khoa là cho ngoài thư giãn một chút.”
“?” Vu Duyệt chớp mắt — trông cô buồn đến ? Có lẽ hiểu nét mặt của cô, Lý Hiểu Hiểu thở dài: “Cậu nhận ? Từ cái đêm Lý Duy c.h.ế.t đến giờ, mười ngày , một nào.”
Thật ?
Vu Duyệt chậm rãi nhớ — hình như đúng thế thật.
Cô khẽ “ờ” một tiếng, cúi đầu : “Không , mà.”
Cô còn mong Lý Duy biến mất càng sớm càng .
Lý Hiểu Hiểu xoa đầu cô, thở dài một . Hôm nay trời âm u, bên ngoài mờ xám. Không bao lâu, xe xóc nảy dữ quá, Vu Duyệt dần thấy buồn ngủ.
Tiếng động cơ hòa lẫn tiếng đồng nghiệp trò chuyện, tất cả dần nhòe — cô khép mắt, chìm giấc ngủ.
Cô mơ thấy đêm hôm đó. Trác Tinh nuốt chửng con nữ quỷ , tiếng than của nó vang lên trong bụng .
Hắn loạng choạng bước về phía cô. Làn da rơi rụng bộ, để lộ mô đỏ tươi bên , mạch m.á.u trồi ngoài, chỗ còn kéo dài khỏi cơ thể.
Hắc khí quấn quanh . Khi tiến gần, những dải khí đen như tơ lụa trườn , quấn lấy tay chân cô, siết chặt đến thể động đậy.
Chỗ khí đen bao phủ đau rát như thiêu đốt.
Vu Duyệt bất động, hướng thẳng phía , dường như thấy vô giọng thì thầm.
Cho đến khi Trác Tinh bước từng bước đến gần, kéo cô lòng.
Mặt cô áp lên n.g.ự.c .
Những tiếng thì thầm bỗng phóng đại, lẫn lộn, giống như trong đêm khuya hàng chục bóng ma bao quanh, ghé sát tai cô, thì thầm ngừng. Không rõ chúng gì, nhưng từng âm tiết khiến thần kinh cô run rẩy, yên giấc.
Như bây giờ, đầu cô tựa n.g.ự.c Trác Tinh — nhưng thấy nhịp tim , chỉ vô vàn tiếng rì rầm thấp thoáng.
Tay đặt lên eo cô, tay vòng lưng, tựa như ôm lấy. Cơ thể lạnh lẽo, và cùng lúc đó, những tiếng thì thầm lớn hơn. Vu Duyệt dần rõ từng từ, đột nhiên — một cơn đau nhói ở lưng, cô rõ tiếng rắc của xương gãy!
Tay Trác Tinh xuyên cơ thể cô — và chạm đến trái tim!
Còn những giọng , rõ ràng là——
“Nuốt lấy cô !”
“Ăn , nghiền nát tứ chi, biến cô thành đồng loại!”
“Hòa một! Mãi mãi cùng !”
Vu Duyệt ngẩng đầu, cuối cùng thấy rõ gương mặt . Cằm đang tan chảy, phía chỉ là một bóng hình mơ hồ tạo nên từ khói đen.
Hắn đầu!
Vu Duyệt bật tỉnh.
Không hẳn là dọa tỉnh, mà là chút kinh ngạc, kèm theo thoáng buồn trong lòng.
“Dậy ?” - giọng nam vang lên bên tai, khiến cô kịp phản ứng.
“Sắp đến nơi .” - thêm.
Vu Duyệt hồn, phát hiện đang tựa đầu vai Giáo sư Kỷ! Còn cô đồng nghiệp xinh thì im lặng, đang chằm chằm bên , ánh mắt tối tăm.
“!!!”
Vu Duyệt bật dậy ngay lập tức.
Lý Hiểu Hiểu ?
Chẳng cô cạnh ?
“Bạn cô đổi chỗ với , gần cửa sổ.” - giọng nam ôn hòa, trong trẻo, cảm xúc gì đặc biệt.
“...Ừm.” - Vu Duyệt cúi đầu, cảm giác mùi hương lạnh lẽo vai vẫn vương — chút đắng, pha lẫn hương t.h.u.ố.c sát trùng của bệnh viện.
Cô khẽ đáp, ánh mắt rơi xuống cổ tay — những đốt xương rõ ràng, ngón tay thon dài, sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-42.html.]
Có lẽ bác sĩ đều để móng tay — đầu ngón tay gọn gàng, phần giường móng màu hồng nhạt, lộ rõ vầng trăng nhỏ.
Tay khẽ động, ngón tay duỗi tự nhiên, ánh sáng ngoài cửa sổ lướt qua, phản chiếu từng đường nét rõ ràng.
lúc , tiếng “ting” báo tin WeChat vang lên.
Vu Duyệt vội thu ánh , lúng túng cầm điện thoại.
Chỉ thấy Lý Hiểu Hiểu nhắn: “Thế nào? Đẹp trai chứ?
Vu Duyệt gửi một dấu hỏi.
Cô lập tức nhắn một tràng dài:
【Kỷ Hàn, giáo sư Dược lý Phân tử & Tế bào của Đại học Bắc Kinh. Vừa bệnh viện chúng mời về hợp tác. 30 tuổi, mồ côi cha , kết hôn, con, đào hoa nhưng quan hệ xã hội đơn giản.】
Ý gì đây? Người đàn ông giống 30 tuổi chút nào. Vu Duyệt đầu, thấy Lý Hiểu Hiểu đang nháy mắt, giơ ngón cái với cô. Vu Duyệt gửi một dấu hỏi tròn trịa.
Lý Hiểu Hiểu:
“Sao nào, Vu Tiểu Duyệt~ Có yêu một trận ngọt ngào ? 🐶”
Vu Duyệt: “……”
Cô gõ chậm mấy chữ: “Đàn ông lớn tuổi vợ — chắc chắn vấn đề!”
Lý Hiểu Hiểu nhắn liền:
“Đừng thế~ Tớ vất vả mới tạo cơ hội cho đó.”
Vu Duyệt đáp, chỉ cất điện thoại túi, nép cửa sổ, giữ cách với đàn ông bên cạnh.
Cô đồng nghiệp xinh dường như vẫn bắt chuyện, nhưng thấy nhắm mắt thì phồng má, sang với phía : “Chị Cao , nơi bọn sắp đến , nhiều tập tục dân gian lắm đó.”
Vu Duyệt khẽ ngước mắt. Từ khi đến thế giới , cô nhạy cảm với những chuyện kiểu đó. Cô sang, thấy chiếc ba lô hồng đổi chỗ — giờ giữa Lý Hiểu Hiểu và cô, còn giữa cô và Kỷ Hàn thì gì ngăn cách.
Chưa kịp nghĩ nhiều, lời cô khiến Vu Duyệt chú ý: “Nghe ở thôn Châu An tục thờ Sơn thần. Dân làng mỗi đêm khi ngủ đều thắp một cây nến trắng. Nếu sáng hôm nến tắt, nghĩa là đó sắp c.h.ế.t.”
"Còn nữa, bảo tổ tiên họ nghề lo hậu sự, nên nhà nào cũng hình nhân giấy. Trên mạng còn hình mấy hình nhân họ — y như thật luôn!”
Giọng cô trong trẻo, ngọt ngào, dáng nhỏ nhắn, kiểu con gái khiến đàn ông che chở.
Ngay cả Vu Duyệt cũng thấy cô dễ thương. cô gái khác Vương Tiểu Như. Vương Tiểu Như mở miệng khiến đánh, còn cô gái — mở miệng khiến ai cũng chú ý.
Và cô đạt điều đó. Mọi bắt đầu bàn tán xôn xao. Đinh Tiêu cũng xuống, ở hàng ngay phía Lý Hiểu Hiểu. “Mục Nguyệt Khả đúng là chu đáo thật, tra cứu kỹ thế cơ ?” - .
Cô gái tên Mục Nguyệt Khả lè lưỡi: “Anh Đinh quá khen , em nào cẩn thận thế.”
“Vì đồng nghiệp bảo em ngốc ngốc, nên sợ đến đó phạm kiêng kỵ gì, ảnh hưởng công việc, nên em tra thôi.”
Người phụ nữ họ Cao phía dịu dàng :
“Tiểu Khả ngốc thật, nhưng việc nghiêm túc.”
Đinh Tiêu cũng :
“Anh cũng thích kiểu con gái như .”
Mục Nguyệt Khả đỏ mặt, lấy tay che tai:
“Thôi mà, đừng trêu nữa, em ngại c.h.ế.t mất~”
【Bộp——】
Lý Hiểu Hiểu bỗng phắt dậy — âm thanh, chắc là đụng đầu gối, mà còn đau trò.
Vu Duyệt nhăn mặt , quả nhiên giây cô : “Xin , cho qua một chút, ngoài.”
Đinh Tiêu cô , giọng như trêu chọc:
“Lại va nữa , Hiểu Hiểu? Sao hậu đậu thế, là thu hút sự chú ý của mấy em đây?”
"……”
Câu đó thật sự quá đáng.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt suýt nữa đ.ấ.m cho một cái. Giọng quá to, khiến tất cả đều về phía , ngay cả Kỷ Hàn cũng mở mắt.
“Đinh Tiêu —” Vu Duyệt kịp xong thì—
“Bịch!”
Một con quỷ đầu to, chỉ còn cái miệng, từ trần xe rơi xuống!
Nó đối mặt Đinh Tiêu, miệng há — rắc một tiếng, nuốt trọn đầu !
Hai bên má phập phồng, như đang nhai thứ gì đó, mà trong miệng nó còn vọng tiếng nịnh bợ của Đinh Tiêu!
Vài giây , con quỷ trôi , xuống hàng ghế phía .
…
Vu Duyệt quỷ bình thường xuyên qua sẽ gây hại, nhưng cảnh vẫn khiến cô rùng .
Lý Hiểu Hiểu nhanh chóng trở : “Vu Tiểu Duyệt, đổi chỗ , bên ồn quá.”
Vu Duyệt đồng ý.
Tốt thôi — nếu Đinh Tiêu còn thêm câu nào khó , cô nhất định đập vỡ đầu !
Mục Nguyệt Khả thì chẳng vì chuyện đó mà dừng , ngược , thấy Kỷ Hàn mở mắt, cô càng hăng:
“Nghe ở đó còn tục Sơn thần đưa dâu. Cứ cách một thời gian, họ sẽ chọn cô gái nhất trong làng, dâng núi, năm sẽ mùa thuận gió hòa, bệnh tật.”
“ những cô gái — ai từng trở về cả!”
Xong , Vu Duyệt nghĩ — thêm một truyền thuyết kỳ quái nữa, chẳng lành chút nào…
Cô còn đang nghĩ, thấy Mục Nguyệt Khả nắm chặt nắm tay, phồng má, vẻ chính nghĩa:
“Hừ, thấy Sơn thần đó chắc chẳng thần gì, rõ ràng là tà thần!”
Câu rơi xuống, cả xe lặng ngắt.
Rõ ràng cô kiêng kỵ, còn tra kỹ, mà giờ dám gọi thần của họ là tà thần.
Vu Duyệt thật sự gì. Cho đến khi vang lên một tiếng khẽ. Từ hàng ghế chỗ Lý Hiểu Hiểu lúc đầu — là một đàn ông, đồng nghiệp ở khoa cấp cứu, Vu Duyệt nhớ tên Uông Viễn Hàng.
“Phỉ báng Sơn thần — là tội lớn đấy.” - Uông Viễn Hàng đầu , tóc mái rơi lệch, lộ đôi mắt đen sắc lạnh.
“Thần sẽ trừng phạt — ngọn nến của cô chắc chắn sẽ tắt.”
Mặt Mục Nguyệt Khả thoáng tái, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt, lắp bắp lời xin . Đám đồng nghiệp bỗng im lặng, ai còn dám châm chọc nữa. Đinh Tiêu vội chạy tới an ủi, cố cho khí bớt ngột ngạt.
Uông Viễn Hàng thêm, chỉ , vẻ nghiêm trọng khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Vu Duyệt im lặng ngoài cửa sổ. Có lẽ thích cảnh vật bên ngoài khi cạnh cửa, cô nhớ lúc nãy Kỷ Hàn cũng chăm chú ngoài như , môi khẽ cong lên, ánh mắt tập trung.
Xe chạy qua con đường hẹp, hai bên là rặng bụi rậm, bóng cây phủ nhanh qua kính. Những đốm ánh sáng loang mặt kính khi lá cây vụt qua.
Vu Duyệt theo khung cửa sổ, bỗng thấy mặt kính phản chiếu một hình — là bóng dáng nghiêng ngủ tựa cửa sổ của Lý Hiểu Hiểu.