[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:58:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giống như một tấm gương, từ bên thỉnh thoảng thể thấy cảnh phía đối diện.

Vậy là...

Vu Duyệt đầu về phía đàn ông.

Chỉ thấy Mục Duyệt Khả khôi phục tinh thần, đang nghiêng ngọt ngào trò chuyện với .

Kỷ Hàn cụp mắt, , vẻ mặt vẫn đổi — vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách .

Ngược , Đinh Tiêu và một nam đồng nghiệp khác từ bệnh viện trực thuộc ha hả, phụ họa nhiệt tình.

Cô đồng nghiệp họ Cao thỉnh thoảng cũng chen vài câu.

Có lẽ nhận ánh của Vu Duyệt, Kỷ Hàn khẽ liếc mắt sang bên .

Cùng lúc đó, Mục Duyệt Khả cũng bất ngờ sang cô:

“Á, tay chị thế ?” — cô kinh ngạc hỏi.

Vu Duyệt hai bàn tay của — quấn băng kín mít chỉ chừa mỗi ngón út.

“…”

Cô im lặng một lúc, nên trả lời thế nào.

Tính cô lười, ngại giải thích, nên chỉ đại một câu: “Không , bất cẩn thương thôi.”

Phía bên , Mục Duyệt Khả nhăn mặt nhỏ :

“Chắc đau lắm nhỉ?”

Vu Duyệt với ánh mắt tràn đầy cảm thông.

Nam đồng nghiệp bên cạnh liền phụ họa khen Mục Duyệt Khả chu đáo.

Vu Duyệt bắt đầu thấy bực, cô bất ngờ : “ là đau đấy. giờ cô mới phát hiện?”

Từ lúc lên xe hai cạnh , Mục Duyệt Khả chắc chắn thấy .

Mà giờ mới lên tiếng, cảm giác cứ như cố tình .

Bên Mục Duyệt Khả ngượng, lí nhí đáp: “ chậm thôi… ai cũng thế.”

“Ồ.” — Vu Duyệt thong thả trả lời, đầu chỗ khác, nhạt giọng : “Làm việc đừng để sai sót là .” ( là Vương Tiểu Như đáng yêu hơn nhiều.)

“Các vị, sắp tới nơi .” — Lúc tài xế lên tiếng nhắc nhở,

“Đi thêm một đoạn, qua cái hầm dài làng .”

Mọi lập tức phấn chấn hẳn lên — thật gần sáu tiếng di chuyển, ai cũng mệt mỏi .

Nhóm công tác tổng cộng mười .

Trừ bốn của bệnh viện thành phố do Vu Duyệt dẫn đầu, bệnh viện trực thuộc cử thêm năm .

Ba nữ, hai nam.

Mục Duyệt Khả và một cô gái họ Vương là y tá khoa điều dưỡng.

Chị Cao là nhân viên hậu cần bệnh viện.

Còn là Kỷ Hàn và một bác sĩ nam tên Dư Minh Minh.

Nghe tài xế sắp đến nơi, Dư Minh Minh thở dài một : “Cuối cùng cũng đến, sắp nghẹt thở luôn .”

Anh xong, đều gật gù đồng tình.

Đường sáu tiếng, chỉ ba tiếng là cao tốc, còn đường núi gập ghềnh.

“Không ngôi làng đó rốt cuộc trông thế nào nữa.” — cô y tá Tiểu Vương than thở.

vẻ khá hướng nội, từ lúc lên xe đến giờ hầu như chuyện.

Ngay cả khi đều Mục Duyệt Khả kéo cuộc trò chuyện rôm rả, cô vẫn chỉ phía lặng lẽ lướt điện thoại.

Tài xế lớn: “Còn sớm mà, ai cần giải quyết thì tranh thủ nhé. Giờ còn trong thị trấn, chứ qua hầm thì dễ dừng xe .”

Lý Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Cái hầm đó dài lắm hả chú?”

“Dài chứ! Chạy hơn mười phút đấy!”

Dư Minh Minh vội : “Thế thì dừng luôn , giải quyết việc riêng.”

Tính khá bộc trực.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Tài xế liền tấp xe một chỗ trống bên đường.

Tháng năm, hai bên đường quê trồng đầy lúa mạch.

Những cánh đồng lúa mạch cao nối tiếp , gió ấm thổi qua khiến sóng lúa lăn tăn từng đợt.

Vu Duyệt đến ngẩn ngơ.

Hồi nhỏ, khi bà đón về quê ở, cô cũng từng thấy những cánh đồng thế .

“Muốn xuống xem ?”

Vu Duyệt hồn, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt xám nhạt của Kỷ Hàn.

“Họ đều xuống cả , cảnh ngoài cũng mà.” — Giọng ôn hòa, trầm tĩnh.

Vu Duyệt quanh, quả nhiên ghế bên cạnh trống trơn.

Lý Hiểu Hiểu Kỷ Hàn, giục:

“Đi thôi, Vu Tiểu Duyệt, ngoài duỗi chân chút, tớ sắp cứng luôn .”

Vu Duyệt gật đầu, theo cô xuống xe.

Không khí bên ngoài quả nhiên trong lành dễ chịu.

Vu Duyệt vươn vai thật dài, cảm giác như cả linh hồn đều giãn .

Đằng xa là Đinh Tiêu cùng mấy khác, thấy Vu Duyệt và Lý Hiểu Hiểu xuống, liếc sang một cái, về chuyện với Mục Duyệt Khả, nét mặt ngớt.

Lời bên lẫn trong gió truyền đến.

Đinh Tiêu: “Xuống xe lâu thế mà đầu vẫn đau ghê.”

Mục Duyệt Khả: “Anh Tiêu, bôi ít dầu gió ? Em mang theo nè.”

Đinh Tiêu: “Em thật chu đáo, như bạn gái cũ của …”

Mục Duyệt Khả: “Đâu ~…”

Lý Hiểu Hiểu ôm eo Vu Duyệt, hừ một tiếng khinh bỉ:

“Đồ đàn ông tồi! Còn cà khịa nữa chứ!”

Vu Duyệt khẽ vỗ tay cô — trong đầu vẫn nhớ đến cảnh con quỷ xe nãy nhai đầu Đinh Tiêu, răng c.ắ.n rộp rộp như nhai hạt dưa.

“…”

Không lẽ… chính vì thế mà gã thấy đau đầu thật?

đầu — trong khoang xe, con quỷ đầu to nhất đang lắc lư dậy, lững thững bước trong lối giữa.

Vu Duyệt âm thầm giơ ngón cái với nó.

Ừm, con quỷ !

Lý Hiểu Hiểu chịu nổi khi thấy Đinh Tiêu bên còn đang “thả thính”, bèn : “Vu Tiểu Duyệt, chụp cho tớ tấm hình .”

Cô đưa điện thoại cho Vu Duyệt.

Cảnh thế đúng là hiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-43.html.]

Nắng chiều dịu xuống, hoàng hôn dần buông, ánh ráng đỏ phủ khắp cánh đồng lúa.

“Được thôi.” — Vu Duyệt mỉm gật đầu, hiệu cho cô ở rìa ruộng lúa mạch.

Thấy , Mục Duyệt Khả cũng hí hửng chạy tới:

“Mọi chụp chung tấm !”

Phía còn Đinh Tiêu và chị Cao.

Vu Duyệt Lý Hiểu Hiểu chụp chung với Đinh Tiêu, định từ chối thì bên Mục Duyệt Khả cao giọng gọi: “Tiểu Vương, Kỷ giáo sư, mau tới đây, chụp ảnh kỷ niệm nào!”

“…” Vu Duyệt nhíu mày, thấy sắc mặt Lý Hiểu Hiểu cũng chẳng khá hơn.

Y tá Tiểu Vương lên tiếng: “Bác sĩ Dư còn về, chúng chụp kỳ ?”

“Không mà, chụp vài tấm chơi , lát về chụp thêm.” — Mục Duyệt Khả , kéo tay Kỷ Hàn: “Hì hì, giáo sư Kỷ, chúng cạnh nhé.”

Kỷ Hàn nhíu mày, cánh tay cô nắm vẻ cứng .

Vu Duyệt vốn thích kiểu chụp ảnh tập thể .

Trước , khi bà còn sống, dù mắt kém vẫn luôn nhận cô đầu tiên trong tấm hình.

Hỏi vì , bà chỉ , véo mũi cô : “Vì đứa nhất chính là Tiểu Duyệt nhà chứ ~”

Vu Duyệt bĩu môi, xua tan ký ức, nghĩ đến là chắc gượng gạo thôi.

Không thể để thêm tấm xí nào nữa.

Nên cô : “Để chụp cho .”

Mục Duyệt Khả bất ngờ, đó tươi: “Chị Vu thật đó.”

Vu Duyệt ngờ, mới hai mươi bốn tuổi mà cô gái gần bằng tuổi gọi là “chị”.

“Ha ha.” — cô gượng, “ chụp nhé.”

Mọi nhanh chóng xếp hàng.

Lý Hiểu Hiểu cố tình xa Đinh Tiêu nhất. Đinh Tiêu và Mục Duyệt Khả giữa. Kỷ Hàn rút tay , tách riêng ở mép ngoài.

Vu Duyệt một tay cầm điện thoại, tay (chỉ còn ngón út cử động ) chỉnh góc thật rộng để đều khung hình.

Cô đếm nhịp:

“Một—”

“Hai—”

Còn kịp “ba”, cô thấy trong màn hình điện thoại, một bóng đen vụt qua!

Ngay phía họ, giữa cánh đồng lúa !

Cô giật , tay run suýt rơi điện thoại.

Ngón út vô tình chạm nút chụp — “Tách” — bức ảnh nhòe.

Lý Hiểu Hiểu thấy liền chạy : “Sao thế? Tay đau ?”

Vu Duyệt: “Vừa nãy thấy lướt qua.”

“Chị Vu chắc nhầm đó.” — Mục Duyệt Khả , “Ở đây trông vẻ hoang vu mà, ai khác .”

cũng đúng.

Con đường nhỏ chỉ chiếc xe của họ, xung quanh ruộng đồng, một mái nhà.

lạ thật — trời sắp mưa mà chẳng thấy nông dân nào thu hoạch cả…

Vu Duyệt thấy khó chịu, cô chắc chắn nhầm.

Cái đó rõ ràng là hình , cao ngang tầm, đang chạy qua, biến mất trong chớp mắt.

khi cô mở bức ảnh chụp —

Trên màn hình chỉ vài khuôn mặt mờ nhòe, bóng đen nào.

Vu Duyệt im lặng.

Lúc , Kỷ Hàn chợt : “Dư Minh Minh còn ?”

Theo lý mà , đàn ông “giải quyết” nhanh hơn nhiều.

Mà Dư Minh Minh xuống xe gần mười lăm phút vẫn thấy về .

Vu Duyệt vô thức nép gần Lý Hiểu Hiểu.

Cảnh tượng … quá giống mấy phim kinh dị — kiểu tách đoàn toilet thứ gì đó “xử lý” mất.

Chỉ là bây giờ trời tối, cảnh sắc còn khá , gió thổi mát rượi.

Vu Duyệt vẫn thấy lạnh toát, bản năng tìm chỗ dựa.

Chị Cao gọi điện cho Dư Minh Minh.

Rất lâu… ai máy.

“Hay là cử xem thử?” — Đinh Tiêu .

“Để .” — Uông Viễn Hàng đáp.

“Không !” — Vu Duyệt lập tức phản đối, “Nếu thật sự nguy hiểm thì một chẳng là tự tìm c.h.ế.t ?”

đề nghị ít nhất hai cùng !” — cô nghiêm túc .

Bỗng bên tai vang lên tiếng khẽ.

Vu Duyệt từ lúc nào, Kỷ Hàn sát bên cô, ánh mắt xám nhạt chăm chú .

“Chị Vu căng thẳng quá .” — Mục Duyệt Khả , chu môi , “Biết chỉ… ‘nặng’ thôi?”

Nói xong, mặt cô đỏ ửng, lẽ vì ngại nhắc chuyện tế nhị mặt đàn ông.

Vu Duyệt thấy cô khẽ lắc vai, liếc trộm Kỷ Hàn một cái.

Kỷ Hàn dường như để tâm, ánh mắt vẫn dõi theo Vu Duyệt, như đang đợi phản ứng của cô.

Vu Duyệt mím môi. Có lẽ đúng là cô nhạy cảm quá.

Những khác vẫn tỏ thoải mái, ai vẻ lo lắng cả.

về hướng Dư Minh Minh ban nãy, khẽ : “Có lẽ nhầm thật.”

Lúc

“Đi xem cũng chẳng .” — Kỷ Hàn đột nhiên lên tiếng, “ với Uông Viễn Hàng.”

Vu Duyệt sang .

lúc đó, cũng cô.

“Đừng lo.” — Anh nhẹ giọng .

Giọng bình thản, chậm rãi, nhưng sức trấn an kỳ lạ.

Vu Duyệt nên diễn tả cảm xúc hiện giờ thế nào — chỉ rằng, khi , trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Cô bỗng hiểu Mục Duyệt Khả thích quấn lấy đến thế.

Không chỉ vì ngoại hình địa vị, mà là vì con , cách hành xử của — thật dễ khiến khác sinh thiện cảm.

Anh luôn ngoài đám đông, lặng lẽ quan sát cảm xúc của từng , và trong yên lặng, nắm giữ chủ động.

Quan sát tất cả, giải quyết tất cả.

Anh thật sự — giống Trác Tinh.

Loading...