[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-11-05 16:09:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, Kỷ Hàn cùng Uông Viễn Hàng dậy.
Những khác theo một lúc, ai việc nấy.
Chỉ còn Vu Duyệt vẫn bóng lưng hai họ.
Hoàng hôn lặn, chỉ còn ánh chiều nhàn nhạt, khung cảnh xung quanh dần chìm bóng tối.
Bỗng nhiên gió nổi lên, mang theo tiếng xào xạc của lúa mạch lay động.
Hai bóng dần nhỏ , như thể sắp tan biến giữa cánh đồng.
“Cậu đồng nghiệp nhỏ của các , tiểu cũng chạy xa thế ?” — lái xe vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Ông là tài xế tạm thời bệnh viện phụ trách thuê, vì đường xa xôi nên bệnh viện đặc biệt tìm ở gần thôn Châu An để lái.
Có vẻ ông khá quen thuộc với khu vực đó.
“Trời mà tối là .” — ông , kéo dài giọng, mang theo sự âm u khó hiểu.
Đinh Tiêu điều lạ, chỉ gật đầu phụ họa: “Trời tối thì đường trong thôn chắc khó lắm.”
tài xế phắt đầu : “Không .”
Ông bỗng —
“Bởi vì các đốt nến mà.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, khiến ai nấy đều lời đó dọa cho giật .
Vu Duyệt ngẩn .
Mọi đều chợt nhớ đến câu chuyện kỳ dị mà Mục Duyệt Khả từng kể.
Người ngọn nến tắt sẽ mất mạng.
Mà bọn họ, chẳng ai mang theo dù chỉ một cây nến.
Ai nấy mặt mày tái mét, Mục Duyệt Khả vốn gan nhỏ, lập tức nép sát bên Đinh Tiêu, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo .
Y tá Tiểu Vương cũng dịch gần chị Cao.
Chị Cao là điềm đạm, mang phong thái của một “chị trí thức”, chị vỗ vai an ủi Tiểu Vương với tài xế: “Đừng dọa bọn họ nữa.”
Tài xế gãi đầu ngượng: “ cô gái chuyện về thôn Châu An hăng say quá, tưởng các sợ cơ.”
Mục Duyệt Khả thế thì vui, khịt mũi:
“ chỉ kể chơi thôi, dọa ai .”
Giọng cô chút nũng, nhưng tài xế thô kệch nhận , chỉ thần bí : “Thật , mấy thứ các tra mạng chẳng tác dụng gì .”
Mục Duyệt Khả bĩu môi, trong lòng càng ghét . Rõ ràng cô dùng mấy thông tin tra mạng khiến chú ý, mà ông thẳng như tát mặt.
May mà Giáo sư Kỷ ở đây.
Cô chống tay ngực, khách khí:
“Thế ông xem, vô dụng là thế nào?”
Tài xế để bụng, tiếp lời: “Cái thôn Châu An mà các sắp tới , dựng dựa lưng núi Hưởng Đà Sơn. ban đầu, ngọn núi đó vốn chữ ‘Hưởng’ (vang vọng) trong tên.”
Mọi bắt đầu thấy hứng thú, xích tiếp.
“Cách đây vài trăm năm, nơi đó từng xảy chiến loạn, c.h.ế.t nhiều lắm. Dân nghèo, t.h.i t.h.ể chỉ gói trong tấm chiếu quẳng núi. Dần dần, chỗ đó thành bãi tha ma khét tiếng.”
“Bãi tha ma thì tất nhiên lắm chuyện ma quái.
Bà nội cũng kể cho .”
“Truyền rằng khi , lúc ngọn núi vẫn còn tên là Đà Sơn, mỗi đêm chân núi đều thấy tiếng ai oán như tiếng sói tru.”
“Đêm nào cũng thế, khiến ai cũng bồn chồn bất an.”
“Thế là trưởng thôn mời một đạo sĩ tới xem. Đạo sĩ qua liền bảo: ‘Oán khí ở đây nặng lắm, ngay cả Sơn Thần cũng sắp trấn nổi . Phải đổi cho núi một cái tên thật vang, lập đền thờ Sơn Thần ở ngay chỗ đó, ngày đêm hương khói, Sơn Thần mới giúp trấn áp oan hồn, ban cho mưa thuận gió hòa.’”
“Thế là dân làng thêm chữ ‘Hưởng’ tên núi, xây miếu Sơn Thần bãi tha ma.”
Hoàng hôn buông, giữa cánh đồng vắng lặng, quả thật là khung cảnh lý tưởng để chuyện ma.
Đặc biệt là khi thấy hai chữ “Sơn Thần”.
Lý Hiểu Hiểu tính nóng ruột, liền giục: “Sau đó thì nữa?”
Tài xế hạ giọng chậm rãi như kể chuyện: “Sau đó một năm mất mùa, dân làng đói khổ, chẳng ai còn tâm trí mà cúng tế Sơn Thần.”
Mục Duyệt Khả chen : “Rồi họ lấy sống tế ?”
Cũng dễ hiểu thôi — ngày xưa, khi khoa học phát triển, con tin sức mạnh tự nhiên, mà trong mắt họ, dân thường chẳng khác gì cỏ rác.
Vu Duyệt từng ít những câu chuyện tế sống như thế — dâng thiếu nữ cho Sơn Thần, Hà Thần...
Tài xế bình thản châm điếu thuốc: “Đừng gấp, kể .”
“Hồi đó nghèo lắm, ban đêm nhà nào cũng thắp nến . Tình cờ hôm đó hai đôi trẻ cưới cùng ngày.”
“Các cô đó, cưới hỏi thời xưa đốt nến đỏ — còn câu ‘hồng chúc chiếu minh thiên minh nhật’ (nến đỏ cháy đến sáng).”
Ông tài xế cũng vẻ hiểu .
“Một nhà khá giả hơn, hoặc mê tín dị đoan hơn, đốt cây nến to, dày, cháy lâu. Nhà nghèo, cơm còn chẳng đủ ăn, gì đến nến .”
“Chỉ đốt một đoạn nhỏ, nên sáng hôm tắt là chuyện bình thường.”
“ mà —”
Giọng ông kéo dài, “vài ngày , nhà nghèo đó xảy chuyện.”
Mọi nín thở chờ tiếp.
“Đêm đó, của trai thấy trong phòng vợ chồng con trai phát tiếng ‘cót két’. Ban đầu bà tưởng hai đứa đang chuyện vợ chồng, còn vui trong lòng, nghĩ chắc sắp cháu bế .”
“ tiếng đó kéo dài đến nửa đêm, càng lúc càng lạ — như tiếng gì đó đang nghiến răng ken két.”
“Bà thấy kỳ, liền rón rén gần, cúi xuống qua khe cửa.”
Giọng tài xế như đang diễn — ông còn hỏi : “Các cô đoán xem, bà thấy gì?”
Mọi bắt đầu thấy rợn . Mục Duyệt Khả nuốt nước bọt, run run hỏi: “Thấy… gì ?”
“Bà thấy cô con dâu mới cưới xinh , đang ôm một cánh tay — gặm ngấu nghiến!”
Mọi đồng loạt lùi nửa bước, kinh hãi.
Vu Duyệt cũng cảm thấy Lý Hiểu Hiểu nắm chặt lấy tay .
Tài xế tiếp: “Miệnv cô dính đầy máu, cánh tay gặm gần hết — nửa thịt nửa xương.”
“Bà hoảng hồn, kỹ — đó chính là tay con trai !”
“ lúc đó, cô con dâu ngẩng đầu lên, thấy bà, liền nhe răng : ‘Mẹ, ăn chân gà ? Ngon lắm đó!’
Rồi giật lấy cánh tay còn của chồng, định đưa cho chồng.”
“Rồi nữa?” — Vu Duyệt kìm hỏi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Tuy bà kịp kêu cứu, thì thấy cô con dâu dậy, mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm: ‘Phải tìm chồng.’ chồng cô ăn mất mà!”
“Bà sợ quá, lén theo, thấy cô mãi, mãi… cho đến khi tới miếu Sơn Thần — đột nhiên biến mất.”
“Bà chạy về báo với trưởng thôn, trưởng thôn mời đạo sĩ đến xem. Đạo sĩ : ‘Các lười tế lễ, khiến Sơn Thần nổi giận, nên thần sai quỷ đến bắt hồn.’”
“Cây nến tắt chính là dấu hiệu — là tín hiệu để tiểu quỷ đến thu hồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-44.html.]
“Trưởng thôn hỏi: ‘Giờ ?’ Đạo sĩ đáp: ‘Thì dâng khác thế thôi.’”
“Đêm đó, nhà nào con gái đều đốt nến. Sáng hôm , y như lời đạo sĩ — những nhà nến tắt giữa chừng…”
Giọng tài xế trầm xuống, rờn rợn: “Đàn bà trong nhà, bộ… biến mất!”
“Á á á!” — Mục Duyệt Khả hét lên, ôm chặt chiếc túi hồng nhỏ.
Vu Duyệt cũng giật , tiếng thét nghẹn trong cổ họng.
Truyền thuyết kinh dị ở mấy ngôi làng nhỏ quả thật đáng sợ.
Ngay cả khi Thẩm Thiên Lỗi kể chuyện nữ quỷ nhảy lầu cô cũng từng sợ đến .
Vu Duyệt run lẩy bẩy, ôm chặt lấy Lý Hiểu Hiểu.
lúc , vai cô bỗng trĩu xuống.
“?!” — tim Vu Duyệt suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Ai thế, là đang chuyện ma mà dám vỗ vai khác ?!
Cô ôm ngực, — liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Hàn.
Anh đang mỉm cô.
Tức c.h.ế.t !
… Dù trai thì cũng dọa như thế chứ!
Uông Viễn Hàng phía , Dư Minh Minh cũng .
“Đừng ông dọa.” — Uông Viễn Hàng trầm giọng, “Giờ cúng Sơn Thần dùng hình nhân giấy và trâu dê thôi.”
Tài xế gãi đầu:
“ chỉ định hỏi xem các mua nến bình an , mối đấy…”
Vu Duyệt thầm nghĩ, ông chắc là hướng dẫn viên du lịch thất nghiệp quá! Giữa tình huống thế còn kịp chào hàng.
Câu đó bầu khí căng thẳng dịu xuống.
Thấy Giáo sư Kỷ về, Mục Duyệt Khả ôm túi, lén dịch gần .
Cô vốn là kiểu con gái ngọt ngào, , thu hút đàn ông — ở cũng là tâm điểm.
trong chuyến , Mục Duyệt Khả thấy bất an.
Không chỉ vì Lý Hiểu Hiểu — mà còn vì Vu Duyệt.
Cô gái cũng khuôn mặt non trẻ như , nhưng đôi mắt một cách kỳ lạ — trong veo, đuôi mắt xếch, ánh linh động như mèo, mang theo nét quyến rũ tự nhiên mà chính cô còn .
Nếu Vu Duyệt tận dụng, chắc còn gợi cảm hơn cả Lý Hiểu Hiểu. cô thờ ơ, ít , ngay cả với Giáo sư Kỷ cũng chẳng nhiệt tình.
Mục Duyệt Khả cau mày. Điều khiến cô khó chịu nhất là — cô cảm thấy Giáo sư Kỷ để ý đến phụ nữ gặp mặt .
“……”
lúc đó, Đinh Tiêu vỗ vai Dư Minh Minh: “Sao chậm thế? Gọi điện cũng chẳng .”
Dư Minh Minh gãi đầu: “Không thấy, chắc mất sóng.”
Mục Duyệt Khả đảo mắt, : “Anh thấy ai lạ ? Chị Vu bảo là trông thấy đấy.”
Vu Duyệt ngờ cô nàng lôi chuyện đó , rõ ràng khi nãy còn tin.
Dư Minh Minh : “Không thấy ai cả, chắc nhầm thôi.”
Mục Duyệt Khả thở phào, vỗ ngực: “May quá, dọa c.h.ế.t . Hóa chị Vu nhầm.”
Hừ. Vu Duyệt như ngửi thấy mùi “ xanh” thoang thoảng.
Cô thèm đáp, kéo Lý Hiểu Hiểu lên xe.
Mấy con quỷ trong xe vẫn còn đó, nhưng đều ngoan, cô cũng chẳng lạ gì nữa.
Cô hàng cuối, mà chọn chỗ gần cửa.
Uông Viễn Hàng lên , ngay Lý Hiểu Hiểu.
Những khác lượt lên, Kỷ Hàn là cuối, ở hàng đầu.
Vu Duyệt cảm thấy Mục Duyệt Khả trông ỉu xìu.
Xe khởi động, cuốn theo bụi đường.
Ở nơi họ thấy, giữa cánh đồng xa, một bàn tay đẫm m.á.u chậm rãi trồi lên khỏi mặt đất, bấu chặt lấy lớp bùn đen.
Quả nhiên tài xế sai — khi qua một đường hầm dài, tầm mở , con đường gập ghềnh, phía xa hiện lên dãy núi trập trùng, rừng rậm xanh thẫm, sương phủ mờ mịt.
Nếu là ban ngày, nơi hẳn sẽ .
giờ là hoàng hôn, lên núi chỉ thấy màu đen đặc của cây rừng, cả ngọn núi như một con mắt khổng lồ trong bóng tối, đang lặng lẽ chằm chằm họ.
Vu Duyệt nhắm mắt, cố xua những tưởng tượng chẳng lành. Quả nhiên, chuyện ma nên — ám ảnh mãi dứt.
Mười mấy phút , xe dừng .
Vu Duyệt mở mắt thì tiếng Mục Duyệt Khả kêu thất thanh: “Bên ngoài là mộ thế ?!”
“!”
Cô vội ngoài, quả nhiên, giữa bóng tối là từng gò đất nhỏ, từng nấm mồ nhấp nhô.
Tài xế bước xuống, thản nhiên : “Xuống nào, trưởng thôn đón .”
Dù trong lòng thấy lạ, vẫn theo, lượt xuống xe. Dù gì cũng Uông Viễn Hàng — sinh ở thôn Châu An — cùng.
Khi xuống bậc thang, Uông Viễn Hàng khẽ :
“Cẩn thận chân đấy.”
Vu Duyệt nghiêng đầu, cô đang cùng Lý Hiểu Hiểu, rõ câu đó với ai.
lời quan tâm vẫn khiến cô mỉm :
“Cảm ơn bác sĩ Uông.” — ánh mắt cô cong cong.
Cổ họng Uông Viễn Hàng khẽ động, nhỏ giọng :
“Lần thứ ba .”
Anh thì thầm, giọng nhỏ, chẳng ai thấy:
“Bác sĩ Vu chủ động chuyện với thứ ba.”
Trong bóng tối, môi cong lên, nụ méo mó bệnh hoạn, ánh mắt khẽ nheo , dừng cổ chân trắng mảnh của cô.
Chỉ là, phần cổ chân lộ ít — chỉ khi cô bước , giữa ống quần và gót giày nâu mới thấp thoáng hiện một chút. Giống như hạt châu tấm lụa mỏng che phủ, kín mời gọi.
Cô nên mặc váy.
Bác sĩ Vu nên mặc váy.
Một chiếc váy đỏ, dài đến bắp chân, với đôi giày cao gót đỏ sẫm, ôm lấy những ngón chân tròn trịa, hở một chút mu bàn chân trắng, cổ chân mảnh, gân gót tinh tế, xương mắt cá nhô nhẹ — chỉ cần bước là khiến mê mẩn.
Hẳn sẽ lắm.
Anh vô thức siết chặt mảnh băng gạc trong túi —
Đó là thứ bác sĩ Vu .
A… Nếu như những mảnh băng từng quấn quanh ngón tay cô cũng thể để cho thì bao…
Uông Viễn Hàng nghĩ .