[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-11-05 16:32:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xuống xe, mới vững, Vu Duyệt thấy phía vang lên một tiếng hốt hoảng — rõ ràng là giọng của Uông Viễn Hàng.
“Làm thế?” Cô lập tức đầu , kịp thấy Uông Viễn Hàng ở bậc thang đang trượt ngã như vật gì đó vấp , nghiêng hẳn về , suýt chút nữa ngã nhào.
Nếu ngã từ độ cao xuống chắc chắn sẽ thương.
Vu Duyệt đang chéo bên cửa xe, theo bản năng vươn tay định đỡ , hai tay dang —
Thì lúc , một bàn tay lớn từ lưng Uông Viễn Hàng vươn tới, nắm chặt lấy vai .
Là Kỷ Hàn.
Chỉ thấy cúi , dùng một tay giữ vững cả Uông Viễn Hàng .
Kỷ Hàn vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, vóc dáng mảnh khảnh, sạch sẽ đến mức khiến liên tưởng đến sách vở, ánh nắng và ghế mây — một hình tượng chẳng liên quan gì đến sức mạnh.
Thế mà giờ đây, chỉ bằng một tay, giữ chặt một đàn ông đang mất trọng tâm .
Ngón tay dùng lực, gân xanh nổi lên nơi mu bàn tay, kéo mạnh Uông Viễn Hàng trở trong xe.
“Không chứ?” Anh điềm đạm hỏi.
Người vẫn còn chút hoảng hốt, nhưng vẫn lắc đầu: “Không , cảm ơn.” Rồi xuống xe.
Kỷ Hàn theo , và khi chân chạm đất, Vu Duyệt rõ ràng khẽ thở dài nhỏ, giọng đầy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”
Vu Duyệt: “?...”
Đáng tiếc gì cơ?
Đáng tiếc là Uông Viễn Hàng ngã ? nếu thế thì tại cứu ?
Sự mâu thuẫn khiến cô nghi ngờ bản nhầm .
Thôi, mặc kệ.
Dù Kỷ Hàn, chắc cô cũng đỡ Uông Viễn Hàng thôi.
Không bận tâm thêm, Vu Duyệt quanh — Mục Duyệt Khả đúng, hai bên co đường dẫn làng thực sự là mộ phần! Dày đặc kéo dài tới tận trong làng.
Những ngôi mộ im lặng hai bên đường, như thể đang chào đón khách đến thăm.
Ai xây mộ ngay cổng làng chứ? Thật chẳng lành chút nào!
Mặt ai nấy đều mấy dễ coi, kể cả Lý Hiểu Hiểu cũng bất giác nép sát Vu Duyệt, chỉ ba dân bản địa là vẻ mặt vẫn bình thường.
Tài xế dường như nhận họ sợ, liền : “Các vị cũng thấy đấy, làng dựa lưng núi, mặt sông, chỉ con đường là . Trước khi kháng chiến thắng lợi, dân làng Châu An dựng mộ ở cửa làng để hù dọa quân Nhật đấy.”
Trưởng thôn bên cạnh cũng hòa nhã: “Không , đó là phong tục của làng thôi. Đừng sợ, sẽ chẳng chuyện gì .”
Lúc , Uông Viễn Hàng tới gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội?
Người đàn ông mặt trông chỉ tầm năm mươi mấy tuổi thôi.
Vu Duyệt nhớ Lý Hiểu Hiểu từng , Uông Viễn Hàng gần ba mươi tuổi . Dù nông thôn thường kết hôn sớm thì cách tuổi cũng hợp lý.
Cô ngạc nhiên , nhận — kỳ lạ thật, Uông Viễn Hàng trông cũng trẻ hơn tuổi khá nhiều.
Người trẻ trông non thì còn dễ hiểu, nhưng trưởng thôn thì khác.
Khi cô còn đang quan sát hai , một bóng chắn ngang tầm .
“Cần giúp cô xách hành lý ?” - Kỷ Hàn nhã nhặn hỏi.
“…”
Người , trông cũng rõ là lớn tuổi trẻ nữa.
Sau khi hành lý lấy xuống, tài xế một lên xe, vọng : “ về thị trấn nhé. Làm xong việc thì gọi cho , nhà ở gần, chạy qua nhanh lắm.”
Nói , ông lái xe , biến mất đường hầm tối tăm.
Mọi theo trưởng thôn làng. Trời lúc tối, ánh trăng phủ lên mặt đất một màu trắng bệch.
Vu Duyệt cảm thấy gì đó sai sai suốt dọc đường, nhưng sai ở chỗ nào.
Hai bên vẫn là mộ kéo dài, âm u rợn .
Ngoài tiếng chuyện thưa thớt, chỉ còn tiếng bánh hành lý nghiến mặt đất.
Đi một lúc, từ một nấm mồ đột nhiên một bóng nhảy .
Rõ ràng là đàn ông, nhưng tóc dài, xõa tung che kín mặt như trong phim “Sadako”.
Quần áo rách rưới, xương sườn lộ lớp da mỏng, trông như một con ma đói lâu ngày ăn.
“!”
Vu Duyệt giật thót — giờ cô mới nhận , điều khiến cô bất an là gì: Trong dãy mộ chằng chịt của làng Châu An , lấy một bóng ma!
khi thấy “con ma” , cô … thở phào nhẹ nhõm.
Có điều bất thường tất nguyên nhân — Mộ mà ma mới là chuyện lạ!
Giờ ma , hóa thấy yên tâm hơn.
Cô mỉm , giữ bình tĩnh bước qua, giả vờ như chẳng thấy gì.
Phải , con ma quá thật — khi cô ngang qua, thậm chí còn thấy tiếng thở của nó.
đúng lúc , một tiếng thét chói tai vang lên lưng: “Ma… ma, ma kìa!”
Mục Duyệt Khả run rẩy chỉ về phía Vu Duyệt qua.
Vu Duyệt: Cô cũng thấy ?
Khi , thấy tất cả đều tái mét c.h.ế.t trân.
Mọi đều thấy?
Cô đưa mắt về phía “nam quỷ”, chỉ thấy bước đến gần cô, vươn tay, khàn giọng gọi:
“Phương… Phương Phương——”
Giọng khô khốc, như cát nghiền .
Vu Duyệt rùng , thấy ngón tay sắp chạm má — qua lớp tóc rối, cô thấy khuôn mặt .
“Đừng chạm cô .”
Kỷ Hàn lập tức nắm lấy bàn tay gầy guộc , ánh mắt lạnh lẽo như nước sâu.
Lúc , trưởng thôn cũng phản ứng, đá mạnh “nam quỷ” một cú: “Cút !”
“Nam quỷ” kêu đau, như đứa trẻ bỏ chạy.
Trưởng thôn vội gượng: “Đừng sợ, là thằng ngốc trong làng thôi.”
Không ma? Là ?
Một “thằng ngốc” thôi ?
ngốc thì thể gọi tên ai đó bằng giọng thương tâm đến thế?
Mục Duyệt Khả vỗ n.g.ự.c thở phào: “May quá, suýt nữa tưởng là ma thật!”
Cô kéo vali chạy đến bên Kỷ Hàn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Giáo sư Kỷ thật lợi hại, sợ ?”
Lúc , Vu Duyệt Lý Hiểu Hiểu kéo , còn câu khiến Kỷ Hàn dừng .
Anh nhíu mày, liếc Mục Duyệt Khả, giọng lạnh băng: “Cô thể im lặng ? Cô quá ồn ào .”
Mắt tràn ngập hắc khí, giọng lạnh như băng tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-45.html.]
Mục Duyệt Khả sững sờ, nụ mặt cũng cứng : “V-…”
Mọi trưởng thôn dẫn làng.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Có lẽ vì địa hình hẻo lánh, điều kiện nơi đây khá tồi tàn.
Khi qua thị trấn ngoài đường hầm, đường xá bằng phẳng, nhà hai tầng là chủ yếu, còn trong làng thì đường đất lầy lội, nhà đều là gạch đỏ ngói cũ.
“Đến , chính là chỗ .”
Trưởng thôn dừng một căn nhà bật đèn,
“Trong làng nhà nghỉ, các cô tạm ở căn nhà trống nhà vài hôm .”
Ngôi nhà khá rộng: mấy gian phía Bắc nối liền , giữa là phòng khách, hai bên là phòng ngủ. Ngoài còn hai phòng nhỏ ở hướng Đông và Tây cũng thể ở .
Vu Duyệt vốn chuẩn tinh thần ngủ tập thể, giờ phòng riêng thì bất ngờ vui mừng.
“À đúng ,” trưởng thôn thêm, “đây, cho các cô cái …”
Ông lấy từ túi vải đeo lưng mấy cây nến trắng:
“Buổi tối nhớ đốt nhé.”
Dưới ánh trăng, gương mặt ông hiện lên vẻ kỳ lạ — gần như nếp nhăn, nhưng nhân hậu: “Sơn thần phù hộ mà!”
Nói , ông phát từng cây nến cho .
Vu Duyệt chú ý thấy — khác với khuôn mặt trẻ trung , đôi tay ông khô gầy, chai sạn, đó là đôi tay của một già thực sự.
Khi nến phát đến chỗ Vu Duyệt thì hết sạch.
“Hử, thiếu một cây nhỉ?” Ông lẩm bẩm. “Lạ thật, rõ ràng đếm đủ mà.”
“Ông ơi, ông tính cả phần của con ?” Uông Viễn Hàng , định đưa cây nến của cho Vu Duyệt.
trưởng thôn đập mạnh trán : “Tất nhiên là phần của mày! Đây vốn là phòng tân hôn của mày, chẳng lẽ mày định về nhà ngủ ?” Giọng ông đột nhiên lạnh hẳn.
Rồi sang Vu Duyệt: “Cô gái, lát nữa mang thêm cây khác cho cô.”
Vu Duyệt vội lắc đầu: “Không cần .”
cuối cùng vẫn từ chối .
Sau khi trưởng thôn , Đinh Tiêu cầm nến hỏi: “Chúng thực sự thắp ?”
Uông Viễn Hàng thản nhiên: “Tùy.”
“Nên thắp ,” cô y tá Tiểu Vương , gượng: “ mấy chuyện ma quỷ , sợ.”
Vu Duyệt đột nhiên : “ nếu thắp nến nó tự tắt, chẳng sẽ chuyện ? Vậy thắp thì… nó sẽ tắt mà?”
“Phì…” Lý Hiểu Hiểu bật , xoa đầu cô: “Lại cái tính ‘chôn đầu xuống cát’ của tiểu Duyệt .”
Vu Duyệt vẫn lo, ánh mắt về phía Uông Viễn Hàng, sợ lỡ lời x.úc p.hạ.m tập tục của họ.
chỉ ngượng ngùng cúi đầu: “Không , Sơn thần sẽ phù hộ bác sĩ Vu mà.”
Lúc đó, Vu Duyệt ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, ẩm mốc, tanh nhẹ — cái mùi cô từng ngửi thấy trưởng thôn.
Cô chằm chằm Uông Viễn Hàng, thầm nghĩ:
Rốt cuộc đó là mùi gì…?
còn nghĩ xong, Mục Duyệt Khả bỗng hét lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ép cô đầu: “Đừng nữa, phòng thôi!”
“?”
Vu Duyệt nhớ với cô gái đến ?
Cô rút tay , nhưng sức lực đối phương mạnh bất ngờ, siết chặt đến mức cổ tay đỏ ửng.
“Vào phòng , phòng …” Mục Duyệt Khả cứ lặp lặp .
Vu Duyệt đành theo cô căn phòng phía Bắc.
Vào trong, cô đột nhiên im bặt, chỉ yên lặng sắp xếp đồ thắp cây nến trưởng thôn đưa.
Nến đó trắng tinh mà ngả vàng, nến to hơn bình thường, đó còn khắc hoa văn cổ xưa tinh xảo.
Nếu bán đồ lưu niệm chắc giá, nhưng ở đây, coi nó chỉ là đồ dùng hàng ngày.
Cây nến của Vu Duyệt cũng mang tới, nhưng cô thắp.
Không vì bướng bỉnh, mà vì cảm giác về trưởng thôn thật quá kỳ quái.
Vì nghĩa địa hồn ma?
Vì mặt ông trẻ như ?
Và cả mùi hôi nữa…
Khi họ đến, cả làng im lặng lạ thường, dọc đường cũng hiếm thấy , dù thấy thì trong bóng tối cũng chẳng rõ mặt.
Phải chăng, trong làng… đều giống ông ?
Căn phòng khá rộng, hai giường đơn ngăn bằng tấm rèm.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, bên vang lên tiếng thở đều đều — Mục Duyệt Khả ngủ.
Vu Duyệt cũng mệt một ngày dài. Cô khóa kỹ cửa sổ, nhét con d.a.o mổ mang theo gối, từ từ ngủ .
Dưới ánh trăng, một bóng đen bước tới bên giường Vu Duyệt.
Cô ngủ sâu, hàng mi khẽ run như sắp tỉnh.
Kỷ Hàn cô, ánh mắt men theo đường nét khuôn mặt: làn da cô trắng ngần ánh trăng, khuôn mặt tròn đè nhẹ lên gối, đôi môi khẽ hé —
Anh vẫn nhớ rõ cảm giác nơi đó: mềm mại, ấm ướt, ngón tay thể chìm sâu trong đó.
Ánh mắt tối , trượt dần xuống — Cô ngủ nghiêng , quấn chăn hờ hững, nửa lộ ngoài, mà chỉ mặc váy ngủ mỏng…
Ánh mắt dừng ở đôi chân cô.
Ban ngày, gã Uông Viễn Hàng liếc chỗ nhiều , mà cô hề nhận , thậm chí còn mỉm với !
Kỷ Hàn bất ngờ nắm chặt cổ chân cô, lực mạnh đến mức khiến cô gần như tỉnh giấc.
Thức dậy cũng , nghĩ. Khi tỉnh dậy, em nhận ?
Nếu nhận , liệu gương mặt em sẽ ?
Khóe môi cong nhẹ — lẽ cô sẽ run rẩy , nước mắt lưng tròng, cầu xin tha thứ… sợ sẽ ăn thịt cô mất.
thôi, cần vội — trò chơi càng kéo dài mới càng thú vị.
Một làn khói đen phủ dần lên mắt Vu Duyệt, cho đến khi thở cô trở định, mà bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ chân cô.
—
Kỷ Hàn khẽ nhíu mày, trong cơ thể vẫn còn cuộn trào cơn xao động dữ dội.
Anh luôn gần cô, mỗi cô đàn ông khác, chỉ bóp nát đầu !
Anh cúi xuống, c.ắ.n mạnh bắp chân cô, cho đến khi m.á.u tràn trong miệng, cô gái mê man khẽ rên một tiếng.
Anh mới chậm rãi buông , lưỡi l.i.ế.m lấy vị tanh ngọt còn .
Vu Duyệt… em cũng cảm nhận sự bất thường ở nơi ?
Đôi mắt nở nụ — Một cô gái yếu đuối như em, sẽ để tự bảo vệ đây?
Hắc khí quanh hóa thành tơ mỏng,
nhẹ nhàng lướt qua môi cô.
Liệu … em run rẩy, chủ động ôm lấy như ?