[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-11-05 16:45:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm .

Nghe tiếng chuông báo thức, Vu Duyệt giật tỉnh dậy. Cô vốn là ngủ nông, nhưng tối qua ngủ khá ngon.

Vừa bước xuống giường, chân cô chợt truyền đến một cơn đau nhói.

“...?”

Vu Duyệt cúi xuống, phát hiện bên ngoài bắp chân dấu răng!

Rõ ràng là ai đó cắn!

tối qua cô hề gì. Cô hỏi Mục Duyệt Khả - đang trang điểm bên cạnh: “Đêm qua cô thấy tiếng gì lạ ?”

Mục Duyệt Khả chỉ lạnh nhạt, tiếng nào, cứ im lặng kẻ lông mày như thể chẳng thấy gì.

Trong đầu Vu Duyệt vang lên truyền thuyết của ngôi làng mà ngọn nến tắt giữa chừng sẽ gặp chuyện ...

Cô rùng , lưng lạnh buốt — chẳng lẽ chuyện đó là thật? Tối qua thật sự thứ gì đó phòng ?

Vu Duyệt mở cửa bước giữa nhà. Mọi đều dậy, đang quanh bàn ăn.

Trên bàn bày đầy đồ ăn sáng phong phú.

“Vu Tiểu Duyệt! Ở đây nè!” - Lý Hiểu Hiểu vẫy tay gọi cô.

Thấy cô bạn tràn đầy sức sống, Vu Duyệt cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

xuống cạnh Hiểu Hiểu, bên là Kỷ Hàn.

Mục Duyệt Khả cũng bước .

Mọi ăn sáng bàn công việc trong ngày.

Do đặc điểm môi trường tự nhiên, nhiều vùng núi xa xôi thường các loại bệnh dịch đặc thù, liên quan đến nguồn nước, thói quen sinh hoạt, ăn uống, hoặc phong tục địa phương.

Đợt khám thiện nguyện chủ yếu để kiểm tra xem khu vực thôn Châu An loại dịch bệnh tiềm ẩn nào , đồng thời tuyên truyền phòng và chữa các bệnh thông thường.

Bệnh viện liên hệ sẵn với thôn, nên sáng nay chỉ cần tiến hành khám tổng quát cho dân làng.

Uông Viễn Hàng bàn xong với trưởng thôn, ăn sáng xong là thể bắt đầu công việc.

Bữa sáng do trưởng thôn chuẩn , đặc trưng kiểu nông gia — vài món xào nhỏ ăn kèm bánh bao, màn thầu.

Trước mặt Vu Duyệt ngoài cháo loãng còn một bát canh rau.

Trong làn nước xanh biếc nổi vài vụn trứng đ.á.n.h tơi. Đinh Tiêu dậy tự múc cho một bát.

Vu Duyệt thấy đáy muôi của còn vài lát thịt.

Là canh thịt ?

Mấy lát thịt trắng mềm, sợi thịt mảnh, khá ngon.

Đinh Tiêu nếm thử, : “Thịt gì đây? Mềm lắm, mùi cũng thơm nữa.”

Anh với Uông Viễn Hàng, cũng uống một ngụm đáp hờ hững: “Không , nấu.”

Câu khô khan khiến Đinh Tiêu cau mày, nhưng Uông Viễn Hàng vẫn thản nhiên.

Vu Duyệt thấy Đinh Tiêu liếc đầy khó chịu, song vẫn múc thêm một bát nữa.

“Cậu uống ?” - Lý Hiểu Hiểu hỏi Vu Duyệt.

Vu Duyệt lắc đầu. Cô thích ăn thịt, nhưng sáng sớm mà ăn thì ngấy.

“Dù tớ cũng chẳng ăn thứ Đinh Tiêu động .” - Lý Hiểu Hiểu thì thầm.

Vu Duyệt khẽ chớp mắt, chợt nhớ đến vết thương chân, bèn hỏi: “Đêm qua thấy tiếng động lạ nào ?”

“Không gì cả.” - Dư Minh Minh lắc đầu, “Sao ?”

Vu Duyệt cúi đầu, khuấy nhẹ bát cháo, để ai thấy vẻ sợ hãi của : “Tối qua thắp nến, sáng dậy thì thấy chân in dấu răng.”

“Thật hả?” - Lý Hiểu Hiểu lo lắng. “Bọn tớ chẳng gì cả. Mục Duyệt Khả, cô thấy gì ?”

Người hỏi vẫn cúi đầu ăn, chẳng đáp lời nào.

Lý Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi Vu Duyệt:

“Cậu với cô cãi ?”

Vu Duyệt: “Không mà.”

Cô cũng gọi tên Mục Duyệt Khả, nhưng vẫn nhận phản ứng nào.

Sự kỳ lạ của Mục Duyệt Khả khiến khí trở nên nặng nề.

Mãi đến khi Kỷ Hàn nhẹ nhàng đặt đũa xuống, :

“Có thể cho xem vết c.ắ.n mà cô ?” - Mọi mới sang Vu Duyệt.

Hôm nay cô mặc váy, liền khẽ kéo vạt váy lên, gập gối để lộ bắp chân thon nhỏ.

Vết thương bên ngoài chân , mà Kỷ Hàn ngay bên cô.

Chỉ cần nghiêng thể rõ.

Người đàn ông cúi thấp đầu, kính phản chiếu ánh sáng, khiến Vu Duyệt thấy rõ ánh mắt .

Một cảm giác lạnh lẽo lướt qua da — ngón tay chạm chỗ đó.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua, hề dùng lực, chỉ chút mát lạnh, khiến cô thấy nhột nhột.

lạ là, khi cảm giác lạnh tan , vết thương bớt đau hơn.

“Không cắn.” - Anh khẽ.

“Sao thể?”

Vu Duyệt cúi — nơi dấu răng rõ ràng, giờ chỉ còn một vệt sưng đỏ.

Lý Hiểu Hiểu cũng thò đầu : “Vu Tiểu Duyệt, rõ ràng là côn trùng đốt mà.”

“Đêm qua thấy gì cả.” - Mục Duyệt Khả giờ bình thường trở , “Có khi chị Vu chỉ muỗi c.ắ.n thôi?”

Vu Duyệt ngẩn . Cô nhầm ?

Không cam lòng, cô dụi mắt , quả thật chỉ còn vết đỏ như côn trùng cắn.

“Ăn .” - Kỷ Hàn nhỏ, lịch sự đưa cho cô một chiếc thìa.

Vu Duyệt vội cảm ơn — tay cô vẫn còn băng, cầm đũa tiện.

Kỷ Hàn khẽ mỉm “Không gì”, tự nhiên đẩy bát canh thịt của cô xa hơn một chút.

Vu Duyệt còn khẩu vị, chỉ ăn qua loa vài thìa cháo.

Ăn xong, cùng khu khám bệnh.

Kỷ Hàn cuối cùng, với Mục Duyệt Khả - vẫn còn đờ : “Cô thể chuyện .”

Đôi mắt cô gái chợt sáng, “Giáo sư Kỷ?”

Kể từ tối qua, ký ức cô mơ hồ, chỉ nhớ lúc sáng đang bàn việc phân công. Giờ xa, chỉ còn cô và Kỷ Hàn.

Khuôn mặt cô đỏ bừng — chẳng lẽ giáo sư cố ý chậm để ở với cô?

Càng nghĩ, cô càng gương mặt thanh tú của .

So với nửa tháng , ít hơn, và càng thêm cuốn hút.

Sạch sẽ, dịu dàng — hình mẫu hảo trong lòng các cô gái bệnh viện.

Một đàn ông như thế sẵn lòng chờ , ở riêng với ...

Mục Duyệt Khả thấy lòng lâng lâng, khẽ bước gần hơn, định chạm tay áo .

dừng — sải chân dài, thẳng lên .

Ánh mắt đường, mà dõi về phía nhóm đằng xa.

Chính xác hơn — về phía một trong nhóm .

Vu Duyệt.

nghiến môi, lòng đầy phẫn nộ.

Kỷ Hàn thấy phụ nữ luôn bám theo phiền, nhưng lộ điều khác thường, nên tạm thời để cô “mở miệng”.

Dù là khi còn sống từ khi mang phận , bao giờ thiếu như thế quanh .

Họ khiến cảm thấy vướng víu, nhưng vì chán ghét.

vốn hiểu “chán ghét” là cảm xúc gì — cũng chẳng hiểu “thích” là gì.

Những đó đều vẻ ngoài trầm tĩnh của đ.á.n.h lừa, nào bản chất thực sự của là gì.

Nếu họ ... liệu còn dám ở bên ?

Không.

Ai cũng sẽ lượt rời , để một .

Cha thế, vị giáo sư già cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-46.html.]

Chỉ Vu Duyệt...

Cô là ngoại lệ.

Ngón tay khẽ động — vẫn nhớ cảm giác chạm cổ chân cô sáng nay.

Làn da trắng mịn, lộ từ gấu váy hoa...

Trên đó là hai dấu răng đỏ sẫm.

Đó là dấu ấn để .

thế vẫn đủ.

Anh còn ...

Muốn để dấu vết ở cổ cô, cánh tay, ngực, eo...

Anh cô, chỗ nào cũng dấu của .

Như một con thú hoang điên cuồng khắc ghi quyền sở hữu.

Yết hầu khẽ chuyển động — đói .

Nhìn hình mảnh mai phía , nhớ đến cô ôm .

Cơ thể cô mềm mại, đầu ngón tay ấm áp.

Trên mặt cô là nước mắt xen lẫn nụ .

, bỏ sẽ đau khổ.

Nên... cô sẽ bao giờ bỏ rơi ai, đúng ?

Tà váy xanh nhạt khẽ bay trong gió sáng sớm, hương thơm của cô theo gió bay đến bên .

Kỷ Hàn thấy linh hồn đang khát cầu — khao khát thở của cô, khao khát ấm của cô, khao khát hòa một với cô.

Nuốt trọn. Chiếm hữu. Không bao giờ tách rời. Không bao giờ bỏ nữa.

Đến lúc đó... cô sẽ giận .

Bởi cô từng — những gì , cô đều sẽ cho.

Kỷ Hàn bật , giơ tay khẽ nắm trong khí.

Thứ — quá nhiều .

Mọi đến nơi sớm, dân làng ai tới.

Chị Cao trong nhóm hậu cần đưa danh sách dân làng mà trưởng thôn gửi.

“Ơ, tỉ lệ nam nữ ở đây lệch dữ ha.” - Đinh Tiêu lật danh sách, trêu Uông Viễn Hàng: “Bảo thành phố kiếm vợ.”

Vu Duyệt cũng qua, quả đúng như lời — tỉ lệ nam nữ ở thôn Châu An gần như 4:1.

Một tỉ lệ cực kỳ bất thường.

“Ở đây bệnh nào chỉ phụ nữ mắc ?” - Vu Duyệt hỏi.

Uông Viễn Hàng gãi đầu: “ cũng , lâu về.”

Trong lúc họ chuyện, trưởng thôn dẫn một nhóm .

Lạ ở chỗ — là phụ nữ. Họ cúi đầu lặng lẽ trưởng thôn, chỉ hai thanh niên theo .

Vu Duyệt ước chừng hơn ba chục .

Thôn Châu An chỉ bốn trăm dân, nhóm gần như gồm hết phụ nữ trẻ trong làng.

“Nhờ các bác sĩ xem giúp bọn , mấy cô trong làng bệnh gì mà mãi chẳng đẻ .” - Một đàn ông to khỏe , giọng thô kệch.

Làn da đen sạm, tóc cắt ngắn, tai trái cụt mất một mẩu.

Vừa , kéo một cô gái mặc váy vàng:

“Xem cho vợ .”

Động tác thô bạo khiến Vu Duyệt cau mày:

“Xin , chúng thể giải quyết vấn đề đó. Các cần đến khoa sinh sản của bệnh viện để kiểm tra chuyên sâu.”

Rồi cô thẳng lưng, rành rọt:

“Và ai việc sinh con nhất định là của phụ nữ? Cũng thể là do đàn ông các đấy.”

Đàn ông bảo thủ, trọng nam khinh nữ — thật đáng ghét!

, đúng đó.” - Mấy nữ đồng nghiệp phụ họa, rõ ràng cũng bực.

Mặt gã đàn ông sầm , Vu Duyệt lạnh lùng:

chỉ hỏi một khả năng thôi mà.”

Mục Duyệt Khả hoảng sợ, nép lưng Kỷ Hàn.

Gã thanh niên còn nhếch mép:

“Chữa thì tới đây gì?”

Rồi sang trưởng thôn:

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Chú, giải tán , mấy vô dụng.”

Nói xong liền định dẫn nhóm phụ nữ rời .

Trưởng thôn cũng sa sầm mặt, khuôn mặt nhẵn nhụi nếp nhăn giờ đầy vẻ vui, trừng Uông Viễn Hàng: “Thật ?”

Uông Viễn Hàng gật đầu.

“Thế thì còn khám cái gì?” - Trưởng thôn quẳng câu bỏ cùng họ.

Không khí lặng ngắt. Uông Viễn Hàng lúng túng với Vu Duyệt: “Xin , trai với ông nội ... họ hiểu .”

Mục Duyệt Khả bĩu môi:

“Dân quê hiểu là chuyện bình thường, chị Vu nặng .”

“…” Vu Duyệt suýt nghẹn — ai nãy còn gật đầu hùa theo hả?

Cuối cùng chị Cao kéo Uông Viễn Hàng thuyết phục , dù cũng là cháu ruột, chuyện chắc dễ hơn.

Vu Duyệt cũng định theo, nhưng chị Cao bảo cần.

Mọi đành về chỗ ở. Vu Duyệt chán nản — Mục Duyệt Khả , cô thấy khó chịu, nhưng nếu , cô vẫn sẽ thế.

Rõ ràng là kiểu:

sai , nhưng vẫn dám tiếp!”

Đàn ông như thật đáng ghét — thời nay mà vẫn suy nghĩ cổ hủ đến thế.

Cảm giác nơi ... đúng là tách biệt khỏi thế giới quá lâu.

Phụ nữ ít, sinh ... gì đó bất thường.

Vu Duyệt thẫn thờ ở cửa phòng khách.

Mọi mỗi một việc.

Lý Hiểu Hiểu tựa vai cô xem phim; Dư Minh Minh đó; Đinh Tiêu thì đang chuyện với Mục Duyệt Khả và cô y tá Tiểu Vương, vẻ hiểu lắm.

Lý Hiểu Hiểu liếc sang, mặt “ghê quá”:

“Lại giả bộ tri thức để tán gái . Ngày tớ lừa vì còn non nớt thôi, chứ thật sự học thức thì như giáo sư Kỷ .”

Cô chỉ tay sân.

Vu Duyệt ngẩng lên, thấy đàn ông trong nắng.

Kỷ Hàn trong sân, ôn hòa, ánh mắt dịu dàng, đang cầm quyển sách .

Ánh nắng buổi sáng phủ lên vai , mảnh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên mái tóc nâu nhạt.

Vu Duyệt thấy sợi tóc ánh sáng nhuộm vàng, cùng đầu ngón tay mảnh khảnh lật trang sách gần như trong suốt.

Ánh mắt cô dừng ở đường viền cằm thanh tú, sạch sẽ.

Khi trang sách lật, hình ảnh chồng lên ký ức của cô — Trác Tinh…

Vu Duyệt khẽ thầm gọi.

lúc đó, trong sân đột nhiên đầu .

Ánh mắt họ chạm — ánh sáng dường như cũng theo tầm mắt mà chiếu tới cô.

Cô thấy lưng Kỷ Hàn, một mảng bóng tối bắt đầu lay động — như sinh vật sống, tách nhánh, uốn cong, kéo dài…

【Vu Duyệt——】

thấy một tiếng gọi quen thuộc vang lên trong đầu.

Ngẩng lên — chỉ thấy ánh mắt Kỷ Hàn u ám, như một con thú đói, nóng rực mà giam hãm lấy cô!

Ánh tối sầm, quét qua — cuối cùng dừng ở Vu Duyệt.

Loading...