[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-11-05 16:50:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh quá nóng rực khiến đầu óc Vu Duyệt trống rỗng. Cô cảm giác như là con mồi thứ gì đó nguy hiểm rình rập, trốn chạy nhưng kẻ săn quấn chặt lấy tứ chi cô .
Khi ý nghĩ lóe lên, Vu Duyệt còn cảm thấy cái bóng phía đàn ông cũng quỷ dị mà dịch chuyển về phía cô vài tấc.
Lòng bàn tay cô nóng rát, lưng cứng đờ, làn da trong ánh run rẩy từng chút một.
“Vu Tiểu Duyệt?” - giọng Lý Hiểu Hiểu vang lên bên tai.
“Nhìn đến ngây ?” - cô bạn tinh quái - “Tớ mà, giáo sư Kỷ trai lắm, đúng ?”
Vu Duyệt ngẩn một lúc mới kịp phản ứng, “Ừ.”
Cô sân.
Người đàn ông vẫn nguyên tại chỗ, đầu ngón tay lật sách, âm thanh giấy sột soạt vang tới tận đây.
Chỉ là nét mặt so với ôn hòa hơn, khóe môi nhếch, như thể đang tâm trạng vì chuyện gì đó.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Anh đầu ?” Vu Duyệt hỏi Lý Hiểu Hiểu.
Cô bạn nghi hoặc, nhưng vẫn đáp:
“Không , giáo sư Kỷ sách nghiêm túc mà.”
Vu Duyệt thở dài, nghiêm túc :
“Hiểu Hiểu, t.h.u.ố.c giảm đau của tớ thật sự chất gây ảo giác ?”
Lý Hiểu Hiểu bật :
“Cậu nghĩ gì thế, Vu Tiểu Duyệt? Thuốc giảm đau chứ loại gây nghiện .”
“Haiz…” Vu Duyệt ôm đầu, “Tớ mà, nhưng hai ngày nay tớ gặp ảo giác tới ba . Ở đây chắc chắn gì đó !”
Lý Hiểu Hiểu cô đầy thương cảm. Cô chứng kiến chuyện ở trường Nhất Trung mười ngày , nhưng Trương Mai Mai kể cũng đêm đó nguy hiểm đến mức nào — mấy chục cảnh sát, bảy thường…
Bốn c.h.ế.t, những còn đều thương.
Cô rõ cuối cùng họ sống sót thế nào, nhưng chắc chắn trải qua chuyện cực kỳ kinh hoàng.
Người từng đối diện sinh tử thường sẽ rối loạn chấn thương trong một thời gian.
Vì khi bốc thăm chuyến công tác , phản ứng đầu tiên của Lý Hiểu Hiểu là kéo Vu Duyệt cùng — rời xa nơi xảy vụ việc, ngoài thư giãn.
Cô khẽ xoa đầu Vu Duyệt đang gục đầu gối , giọng cũng mềm : “Được , Vu Tiểu Duyệt. Làm xong việc thì về ngay nhé? Mấy hôm nay đừng nghĩ tới mấy chuyện đáng sợ nữa.”
Vu Duyệt chớp mắt, giọng điệu của Lý Hiểu Hiểu khiến cô nhớ đến bà ngoại .
Sống mũi bỗng cay xè.
Đã khiến Hiểu Hiểu lo lắng .
“Ừm.” Cô khẽ hừ một tiếng mũi, vùi đầu xuống.
Hiểu Hiểu trách cô nhạy cảm, cũng nhạo cô…
Vu Duyệt bất chợt ôm chầm lấy Lý Hiểu Hiểu, dụi dụi cô một lúc.
“Hiểu Hiểu, thật .”
Lý Hiểu Hiểu nhéo nhéo má cô, “Tớ khi nào chẳng chứ.”
Vu Duyệt ngốc nghếch, “ mà… chúng vẫn nên cẩn thận một chút.”
Lý Hiểu Hiểu gật đầu đồng ý.
Khi gặp chuyện nên , cứ tìm Vương Tiểu Như là — công tác một tuần, Vu Duyệt quyết định cho và Lý Hiểu Hiểu thêm một lớp bảo đảm nữa.
Cô lật danh bạ, tìm của Vương Tiểu Như gọi, nhưng chờ mãi chẳng ai bắt máy.
“……” Cô gái nhỏ chẳng lẽ còn đang ngủ?
Vu Duyệt gọi cho Biên Nhạc, đợi một lúc mới thấy tiếng : “Alo?”
Giọng vẻ mệt mỏi, Vu Duyệt cho cần bùa trừ tà, tiện thể hỏi thăm tình hình bên họ.
“Chúng đang ở bệnh viện, Tiểu Như thương . Anh cô đột nhiên mất kiểm soát.” Giọng Biên Nhạc khàn đặc, “ , việc khống chế quỷ rủi ro! Phương pháp mà sư phụ bảo cô dùng — cho quỷ ăn tiểu quỷ để giữ trong cõi — thể áp dụng !”
Biên Nhạc đầy kích động.
Giữ trong cõi ?
Vu Duyệt chợt nhớ đến Trác Tinh — từng việc cho Nghiêm Hương Hương mượn sức mạnh cũng là để… nuốt cô .
Vậy thể mất kiểm soát như của Tiểu Như ?
Vu Duyệt nôn nóng thêm, nhưng lúc đó điện thoại Vương Tiểu Như giành lấy. Giọng cô bé nghẹn ngào: “Chị ơi…”
Giọng yếu ớt, chẳng còn chút nào kiêu căng chua ngoa thường ngày, “Em buồn lắm.” Cô , “Anh em rõ ràng hứa sẽ em thương… nhưng tối qua đột nhiên mất hết lý trí.”
Vu Duyệt nhớ Trác Tinh cũng từng nhiều nhắc đến ban đêm…
Tiếng của Vương Tiểu Như vẫn vang bên tai, “Anh m.ó.c t.i.m em . Sư bảo thể để ăn thêm tiểu quỷ nữa, nhưng nếu thế thì sẽ biến mất. Em chỉ còn mỗi là thôi…”
“Hu hu, chị ơi, em khổ lắm.”
Vu Duyệt chẳng an ủi thế nào, may mà Biên Nhạc giành điện thoại: “ sẽ gửi bùa cho cô, cô đang ở ?”
“Thôn Châu An.” Vu Duyệt đáp.
“Trùng hợp thật, sư phụ chúng cũng là ở đó.” Biên Nhạc kịp thêm, bên vang lên tiếng ồn — hình như Vương Tiểu Như phát tác — điện thoại cúp vội.
Sư phụ cũng ở ngôi làng ?
Là ai ?
Vu Duyệt cảm thấy chuyện hẳn quan trọng, nên soạn tin nhắn hỏi Biên Nhạc, hy vọng nhận câu trả lời.
đối phương vẻ vẫn đang bận, mãi chẳng trả lời.
lúc , một phụ nữ trung niên bước sân, tay xách một túi vải đen, hớn hở .
Bà đẫy đà, ăn mặc giản dị, tóc cắt ngắn, bạc, trông chỉ năm mươi mấy tuổi.
Kỷ Hàn dậy, phụ nữ tự giới thiệu là bà nội của Uông Viễn Hàng, đến đưa đồ cho .
Vu Duyệt giờ chẳng còn bất ngờ với tuổi tác nữa — trong ngôi làng , ngoài mấy phụ nữ cô gặp sáng nay, những khác dường như đều trông trẻ hơn tuổi thật.
Người phụ nữ quanh, thấy Vu Duyệt liền nắm tay cô mật:
“Cháu là Tiểu Vu ? Viễn Hàng nhà bà nhắc cháu suốt đấy.”
Câu thì Vu Duyệt quen lắm — trong phim truyền hình thấy đầy.
dù là sáo ngữ, bà cụ vẫn tỏ nhiệt tình. Bà mở túi nhựa đen , để lộ thứ bên trong.
Một mùi đắng của thảo d.ư.ợ.c xộc tới — cả túi là t.h.u.ố.c bắc.
“Dùng để ngâm . Phụ nữ trong làng bà ai cũng dùng cả.” Bà nội Uông Viễn Hàng giải thích, sang Vu Duyệt: “Thứ cho sức khỏe phụ nữ lắm.”
Vu Duyệt thầm nghĩ: Phụ nữ trong làng các đều lôi kiểm tra thể chất …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-47.html.]
ngoài mặt cô vẫn mỉm cảm ơn.
Khi đến gần, cô ngửi thấy bà cụ mùi hương kỳ quái — lúc , khuôn mặt căng bóng của bà và đôi tay nhăn nheo già nua khiến Vu Duyệt thấy rùng .
Bà nội Uông Viễn Hàng vẫn , cô từ đầu đến chân, cuối cùng dừng ánh mắt ở một chỗ, khen giòn giã:
“Nhìn là cô gái phúc tướng, m.ô.n.g to, dễ sinh nở.”
“!” Vu Duyệt cảm thấy xúc phạm!
Trước mặt bao nhiêu — Kỷ Hàn, Đinh Tiêu đều ở đây!
Mặt cô đỏ bừng lên, may mà Lý Hiểu Hiểu kịp đổi chủ đề.
Tiễn bà cụ , Mục Duyệt Khả bước , vui túi t.h.u.ố.c :
“Ít thế , chắc chỉ mang cho chị Vu thôi ?”
Vu Duyệt chẳng định dùng, trong lòng cô vẫn cảnh giác với ngôi làng . Cô đem túi t.h.u.ố.c để góc tường, còn bên Mục Duyệt Khả sang với Kỷ Hàn:
“Giáo sư Kỷ, bọn em bàn định lên núi xem thử, cùng chứ?”
Y tá Tiểu Vương cũng khẽ: “Nghe đó miếu thờ Sơn thần, bọn em lên xem.” Giọng cô nhỏ nhẹ, khác hẳn với Mục Duyệt Khả — vẻ là dễ ngại.
Miếu Sơn thần ?
Vu Duyệt cũng xem, nhưng Đinh Tiêu ở đây, Lý Hiểu Hiểu chắc .
Hơn nữa Mục Duyệt Khả cũng chẳng hỏi cô, dù chỉ cần cô mở miệng là theo, nhưng cô chủ động.
“Vu Duyệt, cô ?” Kỷ Hàn bất ngờ sang hỏi.
“Muốn chứ!”
Hàng mi Vu Duyệt cong cong — Giáo sư Kỷ đúng là quan tâm khác mà.
—
Mùa mà leo núi, hẳn chuẩn kỹ một chút. Vu Duyệt nghĩ ít nhất cũng nên váy , tiếc thật, hôm nay cô còn cố tình mặc chiếc váy nhỏ xinh .
Cô : “ bộ đồ tiện hơn một chút.”
Nói xong liền .
Ánh mắt của Kỷ Hàn vô thức dõi theo, rơi xuống vạt váy của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh non của chồi liễu, chất vải mềm mại, nền vàng nhạt điểm vài bông hoa trắng nhỏ. Váy dài chạm đến mắt cá chân, mỗi cô xoay , vạt váy khẽ tung lên, để lộ đôi chân trắng mịn — nơi đó còn in dấu răng của .
Màu sắc từng giấu , giờ nữa đập mắt.
Ánh trầm xuống vài phần, còn cô gái chẳng gì, cúi nắm lấy tay nắm cửa, dây váy hoa khẽ viền qua eo cô, tôn lên dáng thon nhỏ.
Kỷ Hàn bỗng thấy khát: “ mang t.h.u.ố.c chống côn trùng.”
Anh nào mang, chỉ là để đoạn da trắng che lấp lớp vải dày mà thôi.
Vu Duyệt nghiêng đầu: “Thuốc chống côn trùng?”
Không ngờ Kỷ Hàn chu đáo đến .
Mục Duyệt Khả thì bĩu môi, nghiêng gần :
“Thật , giáo sư Kỷ? Cho em mượn ?”
Vu Duyệt cô — hôm nay Mục Duyệt Khả cũng mặc váy, là chiếc váy lụa hồng trễ vai, cổ khoét sâu, khéo léo che phần cần che, phô một da thịt trắng mịn ngực.
Vừa ngây thơ gợi cảm.
Vu Duyệt nhớ đó Đinh Tiêu chằm chằm chỗ đó của cô mấy liền.
Kỷ Hàn Mục Duyệt Khả , lúc mới liếc qua cô một cái, thuận miệng “Ừ” một tiếng.
Anh vốn là lạnh nhạt, mà chỉ một tiếng đáp đơn giản cũng khiến Mục Duyệt Khả vui đến mức nở nụ , còn thêm mấy câu đùa duyên dáng.
Vu Duyệt mím môi, cúi đầu thu dọn mấy chai nước mang theo.
Mọi ăn trưa xong thì xuất phát, đến chân núi gần một giờ.
Hôm nay trời âm u, gió núi nặng nề thổi xuống .
Cây cối um tùm, nhưng quá mức rậm rạp khiến khó nhận nguy hiểm quanh .
Vu Duyệt luôn cảm thấy ánh nào đó đang dõi theo cô.
Mục Duyệt Khả, Đinh Tiêu và y tá Tiểu Vương phía . Ban đầu Kỷ Hàn cũng Mục Duyệt Khả đẩy , nhưng chẳng từ lúc nào, và Vu Duyệt tụt cuối hàng.
“Cô căng thẳng ?” Kỷ Hàn hỏi.
Vu Duyệt lắc đầu, bước nhanh vài bước đuổi theo ba phía .
Ở trong đám đông vẫn thấy yên tâm hơn.
Mục Duyệt Khả thấy Vu Duyệt tới, tỏ quá nhiệt tình. Cô gãi tay — ngứa.
Cả chân cũng ngứa.
Rõ ràng khi cô bôi t.h.u.ố.c mà giáo sư Kỷ đưa cơ mà.
Loại dung dịch trong lọ thủy tinh trong suốt, nhạt như nước.
Không lẽ vô tác dụng?
Cô liếc Vu Duyệt, chỉ thấy cánh tay trơn mịn của cô chẳng lấy một vết gãi.
Rõ ràng đều bôi thuốc, muỗi chỉ c.ắ.n mỗi ?
Mục Duyệt Khả chu môi, đeo balo hồng bước nhanh lên. Đinh Tiêu và Tiểu Vương vội theo .
Vu Duyệt ngượng — ghét ?
“……” Thật đó cũng khá rõ .
Kỷ Hàn tới, khẽ: “Cứ từ từ, chắc sắp đến .”
Họ gần như lên tới đỉnh núi. Ánh sáng tán cây dày đặc chặn , xung quanh trở nên tối mờ.
Vu Duyệt ba phía càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài.
Cô phát hiện quanh bắt đầu sương mờ. Càng lên gần đỉnh, sương càng dày, cuối cùng còn thấy bóng dáng ba nữa.
Giờ ba giờ chiều, vốn lúc sớm tinh mơ. Dù đỉnh núi sương cũng thể dày đặc đến thế.
Vu Duyệt cảm thấy gì đó , liền gọi với theo phía , họ chậm — nhưng chẳng ai đáp lời.
Cô đầu đàn ông bên cạnh — chỉ thấy Kỷ Hàn đột nhiên nhăn mặt đau đớn, loạng choạng ngã xuống.
Vu Duyệt vội đỡ lấy, thể nặng trĩu của đè hẳn lên cô.
Đầu tựa lên vai cô, mất ý thức, còn lưng — một mũi kim gây mê đang cắm sâu.
Vu Duyệt lập tức cảnh giác, nhưng muộn.
Cánh tay cô nhói lên, cảm giác tê dại cùng choáng váng kéo tới — và cô ngất lịm.