[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-11-05 17:56:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn đau lan khắp Uông Viễn Minh trong chớp mắt.

“Aaaaa——!”

Hắn gào lên t.h.ả.m thiết, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa từng giọt to từ trán.

Con d.a.o trong tay đàn ông — chính là con d.a.o sắc bén nhất trong bộ sưu tập của Uông Viễn Minh.

Hắn nhớ nổi từng dùng nó mổ bao nhiêu cái bụng phụ nữ.

Đâm , rạch vướng chút trở ngại nào, sắc bén đến đáng sợ.

Thế nhưng hôm nay, vũ khí khiến kiêu ngạo nhất trở thành lưỡi d.a.o c.h.é.m chính .

Uông Viễn Minh trơ mắt cánh tay rơi xuống đất, các ngón tay ở cánh tay đứt lìa còn khẽ run lên một cái.

Sau cơn gào thét, bắt đầu cầu xin tha mạng:

“Xin , xin tha cho ! Chuyện năm đó liên quan gì đến , khi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!

Nếu báo thù, đừng tìm , hãy tìm cụ tổ, tìm nhà họ Lý, tìm nhà họ Thẩm. thật sự vô tội mà, ơn tha cho ...”

Lời cầu xin còn dứt, một bàn tay bịt chặt miệng.

Người đàn ông mặt đôi mắt tối sâu, giọng trầm khẽ vang:

“Báo thù ?”

Anh như điều gì nực , thẳng mắt đối phương: “Tao chẳng với mày ?”

“Nói nhỏ thôi.”

Từng chữ, từng chữ vang lên lạnh lẽo: “Mày sẽ tỉnh dậy đấy.”

Uông Viễn Minh kinh hoàng. Người đàn ông mặt dường như chẳng hề quan tâm đến chuyện quá khứ ân oán.

Trong mắt , mạng sống của còn chẳng bằng giấc ngủ của cô gái đang bên cạnh.

tiếng động quả thật quá lớn — cô gái đang đất khẽ cựa .

“Haiz…” đàn ông khẽ thở dài.

“Mày vẫn thức dậy .” Cơ thể trở hình dạng bình thường, nhưng con d.a.o trong tay vẫn đổi.

Lưỡi d.a.o dính m.á.u của Uông Viễn Minh, từng giọt rơi xuống nền đất.

Anh giơ d.a.o lên, nhắm ngay n.g.ự.c .

“Đừng lo, tao điều khiển quỷ, cũng sẽ bắt mày ăn những thứ kinh tởm đó.”

Anh khẽ , giọng bình tĩnh như đang an ủi.

Rồi — hạ d.a.o xuống.

Khi Vu Duyệt tỉnh , cô thấy chính cảnh .

Người đàn ông mặc áo sơ mi nhạt màu, tuấn tú, tay cầm d.a.o găm, đang ép một khác tường.

Một tay bịt miệng đối phương, tay còn chút do dự đ.â.m thẳng n.g.ự.c .

Máu tươi phun trào, thấm đẫm chiếc áo khoác màu nâu nhạt.

Vu Duyệt sững sờ, ánh đèn lờ mờ khiến cô rõ khuôn mặt , chỉ thấy gọng kính bạc phản chiếu ánh sáng lạnh.

Kỷ Hàn tay dứt khoát đến rợn .

Cứ như d.a.o , mà chỉ là một con vật hạ đẳng chẳng đáng quan tâm.

Người đàn ông mất một tai run rẩy lưỡi d.a.o của , bàn tay còn điên cuồng vùng vẫy giành con dao.

“Tỉnh ?” Kỷ Hàn đầu , nhẹ giọng hỏi cô, như thể đang hấp hối hề tồn tại.

Tư thế của đổi — một tay vẫn bịt chặt miệng nạn nhân, tay ấn sâu con d.a.o ngực.

Khi nghiêng đầu, nhờ chút ánh sáng yếu ớt, Vu Duyệt cuối cùng rõ khuôn mặt .

Một vài giọt m.á.u b.ắ.n lên gò má trắng mịn, khiến gương mặt sáng sủa thoắt trở nên yêu dị và nguy hiểm.

“Sắp xong .”

Giọng vẫn dịu dàng, chậm rãi, như đang trấn an cô gái hoảng sợ.

Vu Duyệt thể cử động nổi.

Cô thấy Kỷ Hàn rút d.a.o , đ.â.m thêm một nhát — thẳng tim.

Trong khoảnh khắc, m.á.u phun như suối.

Anh thản nhiên buông tay. Cái xác đổ vật xuống đất, mà g.i.ế.c vẫn dính thêm một giọt m.á.u nào.

“Xin .” Kỷ Hàn bước tới, vẻ ôn hòa trở về. Anh cởi chiếc áo khoác vấy máu, đắp lên khuôn mặt c.h.ế.t: “Làm em sợ .”

Anh xổm xuống, thẳng cô:

“Thấy khá hơn chút nào ?”

Vu Duyệt thể mở miệng.

Người bình thường khi g.i.ế.c sẽ bình thản như ? Thậm chí còn đủ tâm trạng cởi áo khoác, đắp lên mặt kẻ c.h.ế.t cho khỏi ghê.

Khuôn mặt vẫn ôn nhu, đôi mắt màu hổ phách trong sáng cô, lộ đủ sự quan tâm.

Trên mặt vẫn còn vệt m.á.u — vài giọt má, vài giọt vương nơi cằm.

Gương mặt , trùng khớp đến kì lạ với gương mặt trong ký ức của cô —— Trác Tinh.

Giống hệt.

Từ ánh mắt dịu tròng kính, đến giọng nhẹ nhàng, cho đến cách cô đầy ẩn nhẫn… tất cả đều giống.

Vu Duyệt lâu.

Như nhận điều gì, Kỷ Hàn lấy khăn lụa đen lau sạch m.á.u mặt, nháy mắt với cô, giọng nhẹ hẫng: “Lại sợ ? Lần chứ?”

Anh đưa tay đỡ cô dậy, mắt cô.

Trong đôi mắt đen láy , chỉ phản chiếu mỗi .

Ngực khẽ rung lên — một cảm giác ấm áp, lạ lẫm.

Khóe môi cong nhẹ, ngón tay mơn man cọ .

Lần .

Vu Duyệt lên, định gì đó. Cô đang nghi ngờ phận của .

Cũng đúng thôi — vốn che giấu, nhưng giờ Trác Tinh .

Anh thích cảm giác — khi cô , chỉ thấy , chỉ nghĩ đến .

, khi cô dè dặt hỏi “Anh… là Trác Tinh ?”, đáp gọn:

“Không.”

“Vậy trong nhà ai họ Trác ?”

Trác Tinh nheo mắt, môi cong lên: “Không .”

Anh dứt khoát.

Vu Duyệt vốn nghĩ, dù Trác Tinh, cũng quan hệ huyết thống với .

.

Trác Tinh từng dối cô.

“…”

Vu Duyệt diễn tả tâm trạng lúc thế nào — chút hụt hẫng.

Trác Tinh từng cô ép dán bùa khống quỷ, buộc trận. Cô tôn trọng ý của . Anh cứu , nhưng chẳng ai . Rồi c.h.ế.t…

C.h.ế.t thứ hai — vì cô.

Nghĩ tới đó, Vu Duyệt cúi đầu, buồn bã.

Cũng sẵn lòng hiến cho

Chỉ là, ngờ c.h.ế.t thật.

“Đi thôi.” Người đàn ông nhặt túi xách rơi đất, đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Vu Duyệt đáp khẽ, lén .

Nhất Tiếu Hồng Trần

Hai trong đường hầm tối, cô cẩn thận tránh các hố sụt.

Kỷ Hàn đường , nhưng đường hầm rẽ nhánh, cứ thẳng ắt sẽ .

Không hiểu nơi từng vận chuyển thứ gì, mùi tanh thoang thoảng khiến cô rợn .

Không khí lạnh lẽo len qua da thịt, lạnh thấu tận xương.

Cô rùng , nổi da gà.

Cảm giác … giống hệt lúc cô gặp nữ quỷ trong tòa nhà thí nghiệm.

“Lạnh ?” — hỏi.

Vu Duyệt gật đầu, khẽ dịch gần .

sợ — giờ chẳng bùa chú vật phòng nào cả.

Kỷ Hàn gì, chỉ lặng lẽ , giữ tốc độ để cô theo kịp.

Một bóng đen vô hình trườn từ chân , quấn lấy con quỷ nhỏ đang bám theo họ, kéo nó xuống đất sâu.

Ngay đó, khí ấm lên.

“Không lạnh nữa .” — cô , giọng nhẹ nhiều.

“Ừ.” — khẽ .

Vu Duyệt nghĩ chỉ là vô tội vạ lây.

Cô cúi đầu áy náy: “Xin , mục tiêu đáng lẽ là , liên lụy.”

Trác Tinh khẽ nhíu mày — ánh mắt cô đặt ạn.

Một cảm giác khó chịu dâng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-49.html.]

“Không .” — đáp, cố tình chậm để cô bắt kịp, ngay bên cạnh, trong tầm của cô.

Đèn đầu vụt sáng — chớp lóe như hồi quang, chiếu sáng cả đường hầm.

Vu Duyệt ngẩng lên, vô tình thấy cằm một nốt ruồi nhỏ — ở chính vị trí Trác Tinh từng !

Cô ngờ ngợ kỹ, nhưng đèn tắt phụt. Ánh sáng như dùng hết sinh khí cuối cùng.

thấy gì nữa.

“…”

— trong bóng tối, khóe môi đàn ông khẽ cong, đầy đắc ý.

“Giáo sư Kỷ,” Vu Duyệt , “ thật sự giống một quen…”

Một con quỷ.

“Trác Tinh?” — hỏi.

Vu Duyệt gật đầu, nhớ thấy nên chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

“Sắp tới lối .” — bỗng .

Vu Duyệt kinh ngạc — mặt vẫn tối om.

thấy tiếng gió.”

Cô dừng , nghiêng tai lắng , nhưng chẳng thấy gì cả.

Rồi — tiếng bước chân của biến mất.

“Giáo sư Kỷ?” — cô gọi, sợ bỏ .

Đường hầm tối đen đáng sợ quá, nếu một chắc tim cô ngừng đập mất.

“Giáo sư Kỷ?” — cô gọi thêm nữa.

Rồi — ngón tay cô chạm một thứ lạnh ngắt, là cánh tay .

Da lạnh đến mức giống sống.

Vu Duyệt rụt tay .

đây.” — giọng vang lên từ phía .

Đèn bật sáng. Cô thấy rõ dáng ạn.

Anh thật sự là ?

Thân nhiệt bình thường thể lạnh đến ?

Anh thật sự Trác Tinh ư?

Nếu Trác Tinh… thì là gì?

Trong im lặng, cô thấy tiếng tim đập nhanh, rõ đến kinh .

chỉ mỗi tiếng tim cô — gần thế mà thấy thở của .

“Anh thật sự… Trác Tinh ?” — giọng cô run rẩy.

Người đàn ông khẽ : “Không .”

Vẫn là câu trả lời .

Vu Duyệt tin.

Trác Tinh từng — cô mùi hương đặc biệt, như “thịt Đường Tăng” .

Cô tiến lên, nhẹ nắm lấy tay áo .

Động tác Mục Duyệt Khả từng nhiều — Vu Duyệt từng thấy.

Kỷ Hàn hẳn là thích, nếu sáng nay bữa ăn ở riêng cùng cô .

Quả nhiên, dừng bước.

Vu Duyệt tiến thêm, cố thật gần — để “buff chiêu gọi quỷ” của phát huy tối đa.

Khi cách chỉ còn nửa mét, cô khẽ gọi:

“Giáo sư Kỷ…”

Rồi ngập ngừng.

hỏi: Anh ngửi thấy mùi của ?

— câu sến quá!

Cô hối hận, chẳng nổi. Người đàn ông cũng phản ứng.

Có lẽ Trác Tinh thật sự c.h.ế.t … nếu , đến tìm cô, dù từng thể cô.

Thôi .

Cô buông tay.

lúc đó, .

Khi tay cô sắp rơi xuống, bắt lấy cổ tay cô.

Hai lâu.

Khoảng cách gần đến mức, Vu Duyệt thể ngửi thấy mùi giấy sách phảng phất .

Cô khẽ giật tay, nghĩ sẽ buông — vì Kỷ Hàn luôn chừng mực, giữ lễ.

buông, thậm chí còn siết chặt hơn.

“Giáo sư Kỷ?” — cô hoang mang gọi tên .

Rồi đột nhiên, lực nắm buông .

Ngay đó — cúi xuống.

“Vu Duyệt,” , giọng thấp trầm, như đang đè nén điều gì, “Em quá gần .”

Eo cô siết chặt, kéo cô sát , nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.

Đợi——gì cơ?!

Anh đang ?!

Vu Duyệt mở to mắt.

Chẳng lẽ… thí nghiệm của cô thành công ?!

là hôn, cắn?!

Trác Tinh từng hôn cô.

Anh chỉ c.ắ.n — mỗi đều c.ắ.n đến bật máu, l.i.ế.m sạch những giọt m.á.u đó.

Còn bây giờ… là một nụ hôn thật sự.

Cảm giác tê dại lan từ môi lưỡi lên tận gáy, xuống tim, xuống tứ chi.

Chân cô mềm nhũn.

Trác Tinh híp mắt.

Ban đầu chỉ định bước — nhưng cô đột nhiên đến gần, khẽ nắm lấy tay áo , gọi tên .

Dù là “Trác Tinh”, “Kỷ Hàn” “Giáo sư Kỷ”…

Anh — cô đang gọi .

Lực nắm nhẹ như đang ve vuốt, run rẩy, tê dại.

Anh , dừng bước.

Anh cô đang thử — càng đến gần, mùi hương của cô càng rõ.

Cô sẽ hỏi Trác Tinh . Và vẫn sẽ ”.

Anh thích cách cô thử dò , thích việc cô chỉ chú tâm .

khi cô buông tay, hiểu — cô sắp từ bỏ .

Không !

Trác Tinh nắm lấy tay cô.

Dù trong bóng tối, vẫn thấy rõ khuôn mặt cô, hàng mi khẽ cụp, đôi môi khẽ mím, và ánh mắt ươn ướt.

Khi nắm tay cô, cô mở to mắt — trong đôi đồng tử đen láy, chỉ hình bóng .

【Cô đang mày!】

【Đôi mắt mày! Hãy chiếm lấy chúng! Móc ! Ăn !】

【Mày ngửi thấy mùi của cô ? Thơm quá! Hãy nuốt lấy! Giữ riêng cho !】

Kỷ Hàn cau mày, phớt lờ những giọng điên loạn trong đầu, cô — hình ảnh trong đôi mắt .

“Giáo sư Kỷ?” — cô gọi.

Anh đôi môi hồng mềm mại — ngón tay rõ, chỗ đó mềm đến thế nào.

Cổ họng khô khát.

Anh cúi xuống — chạm nó.

Bằng môi. Không ngón tay, mà là môi.

Và khi môi chạm môi —

Cơn đói trong lồng n.g.ự.c tan biến. Tiếng ồn ào trong đầu im bặt. Anh thấy nhịp tim của chính .

Cùng nhịp với trái tim của cô.

Hai nhịp tim hòa một — như hai làn hòa trong nụ hôn.

Cơ thể cô dần mềm , hương thơm đặc trưng tỏa nồng nàn hơn bao giờ hết — ngọt ngào, quyến rũ, mê hoặc.

Chỉ cần hít sâu, linh hồn ạn cũng thấy mãn nguyện.

Trác Tinh khẽ .

Anh thật sự .

Loading...