[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 50 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:17:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu, cô chỉ thấy ngạc nhiên — thật ngờ luôn nho nhã, trầm tĩnh như Kỷ Hàn dễ dàng “dụ dỗ” đến thế.

Hoặc cũng lẽ, căn mật thất tối tăm, kín kẽ bốn bề đúng là nơi dễ khiến nảy sinh những cảm xúc mơ hồ, khó thành lời.

rõ ràng, hiểu lầm .

Một chút bực bội dâng lên trong lòng, Vu Duyệt vẫn còn giữ vài phần tâm lý của một cô gái trẻ — cô cho rằng chuyện hôn môi là việc chỉ nên xảy giữa những yêu .

Dù thỉnh thoảng cô cũng “hóa ” thành lão tài xế cùng Lý Hiểu Hiểu tám mấy chuyện tục tĩu, nhưng sâu trong tiềm thức, cô vẫn xem nụ hôn là cách biểu đạt tình yêu còn mãnh liệt hơn cả chuyện thể xác.

Vu Duyệt hối hận .

Lẽ cô nên đẩy đàn ông mặt , giải thích cho rõ ràng.

Chỉ là… giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ rằng cô lấy “thịt Đường Tăng” mồi nhử “yêu bọ cạp”, ai ngờ vô tình quyến rũ nhầm “quốc vương nữ nhi quốc”?

Thật là…

nhanh, chút lý trí còn sót của cô cũng sự tê dại nơi đầu môi cuốn hết. Khi đầu óc trôi nổi tận chín tầng mây, cô trông thấy hàng mi dày của đàn ông khẽ run, bóng lông mi rơi xuống khuôn mặt trắng mịn của .

Anh mở mắt, trong ánh làn sóng dịu dàng như nước thu.

Vu Duyệt choáng váng — thật là phạm quy… còn dùng khuôn mặt của Trác Tinh nữa chứ…

May là chẳng bao lâu , khi cô sắp vì thiếu oxy mà ngạt thở, đàn ông cuối cùng cũng chịu buông .

Vu Duyệt vịn tường, thở dốc, n.g.ự.c phập phồng ngừng.

Cô rốt cuộc nhận một điều —

Mình đúng là một đồ háo sắc!

Hoặc lẽ, cô sức chống cự khuôn mặt .

“Đi thôi.” — Kỷ Hàn nhẹ nhàng đỡ cô từ phía .

Vu Duyệt vội tránh . Không thể gần đàn ông !

Cô mà ở gần , nhất định sẽ sắc mờ lý trí mất.

Kỷ Hàn khẽ , tiến nữa, chỉ bước chậm rãi, tao nhã ở phía , hai chân dài ánh đèn kéo thành những vệt bóng mờ.

Vu Duyệt vô thức theo — nhận điều đó, cô c.ắ.n chặt môi, .

Cũng may lâu , họ đến lối của mật đạo.

Đó là một căn phòng kín, chất đầy hòm gỗ và chum vại, nồng nặc mùi thối rữa nặng nề.

Vu Duyệt rõ thứ mùi — học kỳ đầu năm hai, trong tiết giải phẫu, nhiều bạn học mùi ám đến mấy ngày chẳng nuốt nổi cơm.

Ngôi làng quả nhiên vấn đề.

Chỉ là… những c.h.ế.t t.h.ả.m nơi đây, rốt cuộc họ đến từ ?

Vu Duyệt định mở chiếc hộp gỗ đen nhỏ nhất cùng — so với các hộp bên cạnh, nó nhỏ hơn và mở khóa, ổ khóa đồng còn loang lổ rỉ sét xanh.

Bên trong mùi thối, cô đưa tay

Kỷ Hàn ngăn .

Anh lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, ngẩng đầu sâu mắt cô.

Ngón tay lạnh, ánh mắt thì chút gợn sóng, nhưng Vu Duyệt trong đó một chút bất đắc dĩ khó .

… Thôi .

Vu Duyệt rụt tay , mở một chiếc chum bên cạnh.

Mùi xác thối lập tức xộc , cô nín thở, chụp vài bức ảnh.

Kỷ Hàn chỉ về phía tây căn phòng: “Từ đó chắc thể lên.”

thật, Vu Duyệt thấy phía chiếc thang gỗ một khe hở như miệng thông gió, chỉ một tấm ván gỗ che , thể thấy bên ngoài.

đến đó, chuẩn trèo lên, nhưng Kỷ Hàn vẫn yên.

“Anh lên ?” cô hỏi.

“Váy.” — chỉ mỉm , buông hai chữ.

Vu Duyệt lập tức đỏ bừng mặt.

Phải !

Cô đang mặc váy, mà mặc váy trèo thang gỗ thì…

thêm, vội vàng leo lên . Vì quá hổ nên cô quên mất — đàn ông luôn lịch thiệp như , hôm nay khác hẳn, chịu lên để tiện đỡ cô từ ngoài?

Ra ngoài, cô phát hiện đây vẫn là một căn nhà trống, hoặc đúng hơn — là một ngôi miếu.

Khác với những ngôi miếu thờ thần phật bình thường, nơi đây chỉ một tượng thờ, mà ở bốn góc phòng là bốn bức tượng đất hình La Sát hung tợn.

Mặt mũi chúng dữ tợn, mắt lồi, môi vểnh, lộ hàm răng dài trắng nhởn.

Những pho tượng lớn, chỉ cao đến bắp chân , trông như trẻ nhỏ, nhưng bốn cánh tay, mỗi tay đều cầm vũ khí — nào là mũi nhọn, dao, thậm chí tượng còn cầm vật gì đó màu thịt, dài như dây, nối với một khối bầu dục.

Không hiểu , Vu Duyệt chợt nghĩ đến… dây rốn.

Những tượng đất khiến rùng , nhưng thứ khiến cô sợ hơn chính là —

Căn phòng quá quen thuộc.

Nó luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô mỗi đêm.

Rõ ràng đây chính là ngôi nhà ma trong phim kinh dị!

Vu Duyệt thậm chí còn nhớ rõ cảnh mở đầu của bộ phim — bốn ở bốn góc.

Mà bây giờ, cô đang đúng ở giữa nhà, chính chỗ nhân vật chính từng .

Một ánh trăng lẻ loi lọt qua ngói vỡ mái, rọi xuống chân cô, thứ ánh sáng bạc lạnh khiến cô vội tránh sang bên.

Cô nhớ “ngôi nhà ma” đó ở thị trấn Hà Ngư, mà nơi đây gọi là thôn Châu An.

Khoan ! Lúc tới, tài xế vẫn luôn gọi nơi là thị trấn mà.

Chẳng lẽ… thị trấn trong miệng ông chính là Hà Ngư trấn?

Vu Duyệt lạnh , gai ốc nổi khắp da.

Thật trùng hợp

Dù Trác Tinh ở đây còn…

bên còn những hồn ma khác?

Bao nhiêu xác c.h.ế.t niêm phong đó, chẳng hóa thành một hai con quỷ cũng lạ.

Vu Duyệt vội chạy khỏi miếu. Bên ngoài là một sân nhỏ, chỉ một cây hoè cổ thụ, chẳng vật trang trí nào khác.

chỉ riêng cây hoè đó thôi cũng đủ khiến rợn gáy.

Người vẫn , hoè thuộc âm, dễ chiêu hồn.

Dưới lòng đất còn chất đống xác c.h.ế.t…

Vu Duyệt suýt — Kỷ Hàn mãi ?

Cô sắp dọa c.h.ế.t !

Bỗng nhiên, phía vang lên tiếng sột soạt, là tiếng vải cọ — phát từ bên trong miếu!

“...Kỷ, Kỷ Hàn?” cô run run gọi.

Tiếng động vẫn tiếp tục, nhưng ai trả lời.

Vu Duyệt sợ đến nỗi bật chạy xa cả chục mét.

Đang chạy, tiếng động đột nhiên biến mất, đó là tiếng bước chân.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Vu Duyệt.” — giọng đàn ông vang lên.

Là Kỷ Hàn.

Cô dừng , đầu thấy đang tới, trong tay xách theo một túi vải.

“Sao lên tiếng!” cô oán trách, mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh.

“Xin .” — Kỷ Hàn mỉm , giọng ôn hòa.

Cảnh tượng mắt thật thú vị — cô gái nhỏ sợ giận, trông đáng yêu đến lạ.

“Anh thấy.” — , giọng mang chút áy náy đủ.

Vu Duyệt trừng mắt thôi.

Hai dọc con đường núi, cô để ý thấy vẫn cầm túi vải trong tay.

Cô tò mò hỏi: “Trong túi đó là gì thế?”

Kỷ Hàn hờ hững lắc lắc: “Đầu .”

“Hả?” — Vu Duyệt tưởng nhầm.

“Đầu lâu.” — dùng từ chuyên môn hơn.

quan tâm chuyện chuyên chuyên!

Người bình thường ai xách đầu lâu loanh quanh?

Còn bọc trong vải đỏ nữa — sợ cô thấy sẽ sợ chắc?

Thật cảm ơn cái “chu đáo” đó nhé…

Chỉ thấy Kỷ Hàn mở túi, một sọ trắng bóng hiện mặt cô.

Vu Duyệt hét lên: “Vứt, vứt, vứt ngay!”

Cô ôm ngực, tim như nhảy khỏi lồng.

Cái sở thích gì quái gở ?!

“Bằng chứng.” — hờ hững.

Vu Duyệt: “…”

: “ chụp ảnh .”

“Ừ.” — đáp nhẹ, như chẳng để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-50-1.html.]

Rồi thả tay.

Cái sọ rơi bụi cây, phát tiếng “cộc” trầm đục.

Vu Duyệt: …

Cô vội chạy đến nhặt .

Thật , là bác sĩ nên cô sợ những thứ .

Hơn nữa, hộp sọ đường cong mềm mại, đường nét trơn tru, hề dữ tợn — thậm chí trong “giới xương cốt”, cũng xem là mỹ hình.

Cô nhặt một nhánh cây to, đào một cái hố nhỏ, nhẹ nhàng chôn cái sọ xuống đất.

Trác Tinh bên cạnh, chỉ lặng lẽ , can thiệp.

Đó là đầu của .

Anh mang nó khỏi hộp chỉ vì lão già lợi dụng nó để khống chế .

Anh vốn đủ sức thoát khỏi, chỉ là phiền phức.

Nên mang nó , còn chôn , chẳng quan tâm.

cô gái để tâm.

Thậm chí còn chôn cất nó.

Trác Tinh nheo mắt — cô đang thương hại ?

Hay chỉ là một phút lòng bốc đồng?

Có lẽ chỉ là chút lòng trắc ẩn thoáng qua.

Anh khẽ cúi đầu — thấy bản đáng thương, cũng chẳng cần cô thương hại.

Giọng mềm nhẹ của cô vang lên giữa bụi cây.

Vu Duyệt chắp tay, nhắm mắt, hàng mi run run, miệng khẽ lẩm nhẩm:

“Nam mô A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…”

“Bất kể là ai, thành quỷ , xin đừng theo chúng nhé.”

“Người chôn xuống đất là yên nghỉ , chôn đó, yên tâm mà , nghìn vạn đừng ám nha!”

Cô vẫn lẩm bẩm như thế, dáng vẻ sợ khẩn cầu.

Trác Tinh khẽ mím môi, suýt bật — thật đúng là cô.

Chỉ là… muộn .

Anh bám theo .

Khóe môi khẽ nhếch.

Vu Duyệt loay hoay một lúc, cuối cùng cũng . Thế giới thật quá nguy hiểm, cô chỉ mong sinh thêm con ma nào nữa.

“Xong ?” — Kỷ Hàn hỏi, giọng dường như mang theo chút vui vẻ.

Vu Duyệt chẳng hiểu — hành động nào của khiến vui thế nhỉ?

Kim đồng hồ chỉ 8.

Đã là 8 giờ tối. Điện thoại cô nãy chụp ảnh cạn pin tắt nguồn.

Trong mật đạo sóng, giờ chắc .

Cô hỏi: “Hay liên lạc với Hiểu Hiểu bọn họ ?”

Dù dân làng hại họ, cũng nên báo để bạn đỡ lo.

“Điện thoại hết pin.” — cô giải thích.

Ai ngờ Kỷ Hàn đáp: “ mang theo điện thoại.”

Vu Duyệt ngạc nhiên — thời nay còn ai ngoài mà mang điện thoại chứ? Cô mà thiếu điện thoại một phút là bứt rứt yên.

Anh chỉ ngắn gọn: “Không ai sẽ gọi cho .”

Từ lâu , khi còn sống, thứ gọi là “điện thoại” chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vu Duyệt hiểu — con chỉ cần sống, thể bất kỳ liên hệ nào với khác?

Ít nhất Mục Duyệt Khả trông vẻ quan tâm mà.

hỏi nữa, chỉ lặng lẽ chạy theo .

“Về đến nơi , chúng kết bạn WeChat nhé.” — cô .

Anh khựng một nhịp. “Ừ.”

Giọng nhẹ nhàng, hòa tan gió đêm.

Thôn Châu An.

Trong nhà, ông Uông Đức Toàn cầm điếu t.h.u.ố.c khô qua — đứa con thứ hai vẫn về.

Ông đặt điếu lên bàn, ánh mắt lóe lên. Nghe trưa nay nhóm lên núi, thằng thứ hai cũng theo .

Ông liên hệ với Lý lão bản.

Uông Đức Toàn đoán, chắc nó việc” cho Lý lão bản.

Người đàn bà tên Vu Duyệt mà, thể sống sót buổi hiến tế — chẳng quá bất thường ?

E là buổi hiến tế trục trặc.

Ông liếc sang đứa cháu út.

“Ông nội, bác sĩ Vu lâu quá về, cho xem thử?”

Nghe thế, Uông Đức Toàn suýt tát cho nó một cái.

“Con nhỏ đó gì mà xem! Nó c.h.ế.t! Mày quên lời cụ tổ ? Con quỷ sắp chịu yên đó!”

Ông đứa cháu vô dụng dùng cô để hiến tế, cũng dùng cô để luyện thuốc.

Phụ nữ trong làng càng ngày càng ít — chẳng lẽ mạng sống còn quý hơn đàn bà ?

“Có mày chuyện tế lễ cho con nhỏ đó ?” — ông nghi ngờ.

Uông Viễn Hàng chỉ lắc đầu, im lặng.

Uông Đức Toàn cũng quen với tính lầm lì của nó, rít một thuốc, giọng đục:

“Đừng tưởng con nhỏ đó thoát — cô và đám cùng, chẳng ai sống nổi , hiểu ?”

Uông Viễn Hàng vẫn im lặng, mắt ngoài cửa.

Uông Đức Toàn :

“Lần là Lý lão bản cực khổ mới liên hệ bệnh viện, che giấu sự thật mới lừa đến, mày mà phá hỏng việc, coi chừng đó!”

Đứa cháu út từ nhỏ ít , mặt lúc nào cũng lạnh, ông chẳng hiểu nổi trong đầu nó nghĩ gì.

Ông kỹ thêm nữa — thấy nó cúi đầu, bóng cao hơn mét tám che khuất hết ánh đèn hành lang.

“Con về đây.” — nó .

Gương mặt nửa sáng nửa tối đột ngột ngẩng lên, ánh mắt nó khiến ông sững

Đó là đôi mắt lạnh lẽo hơn cả ánh mắt ch.ó sói núi.

Uông Đức Toàn run tay, điếu t.h.u.ố.c suýt rơi, nhưng khi , thằng cháu vẫn chỉ như khúc gỗ, chẳng gì khác thường.

Nhìn nó xa, ông chau mày — nhầm ?

Uông Viễn Hàng trở về phòng.

Trước đây hề về “lễ hiến tế” , cũng chẳng bao giờ quan tâm chuyện trong làng.

Hắn chỉ nghĩ về, thể đưa bác sĩ Vu về gặp gia đình.

, cưới vợ cũng gặp mặt nhà.

Vu Duyệt nên gặp nhà , vì — cô sẽ là vợ .

Hắn tin cô nhất định đồng ý.

, yêu cô đến thế…

Sau khi gặp gia đình, cô thể ở làng, cần về bệnh viện nữa.

Hắn sẽ nuôi cô, cho cô thứ.

Cô sẽ giống những đàn bà khác trong làng — ở nhà, chẳng cả.

Căn nhà cô đang ở — đó là phòng cưới.

Hắn sẽ để ai khác chạm cô.

Hắn sẽ tắm rửa cho cô mỗi ngày, dùng t.h.u.ố.c trong làng, để cô mang thai, chỉ sinh con cho .

Hắn sẽ nuôi đứa trẻ lớn lên, để ai .

Để nó gọi là cha, gọi cô là .

Âm thanh đó chắc chắn… ngọt ngào.

Uông Viễn Hàng bật khẽ.

, nụ tan biến.

Bọn họ — bọn họ g.i.ế.c bác sĩ Vu!

Mặt tối sầm , bàn tay siết chặt, bước nhanh sân.

Trong nhà, Lý Hiểu Hiểu đang giận dữ mắng Đinh Tiêu:

“Lúc phát hiện cô mất tích, các tìm ngay! Hay gọi ! Để dẫn tìm!”

“Giờ thì , tối thế còn thấy bóng dáng !”

“Đinh Tiêu! Đây là cái gọi là ‘tầm đại cục’ của !?”

Cô tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.

Đinh Tiêu im lặng, còn Mục Duyệt Khả thì xen :

“Chị Lý, đừng trách Tiêu mà. Chị Vu cùng giáo sư Kỷ, chị ở riêng với , nên cố tình biến mất thôi? Với , Du Minh Minh cũng về mà?”

Loading...