[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:17:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Duyệt Khả và Vu Duyệt cách đúng một — Kỷ Hàn. Ngay khi Mục Duyệt Khả xuống, một mùi thảo d.ư.ợ.c đắng ngắt lan quanh mũi Vu Duyệt.
Cô sang , thấy Mục Duyệt Khả đang chuyện với Đinh Tiêu. So với đây, Đinh Tiêu hôm nay tỏ nhiệt tình hơn nhiều, ánh mắt Mục Duyệt Khả nóng bỏng mờ ám.
đó ánh mắt đàn ông phụ nữ — chảy nước dãi, ánh giống hệt như đang một món ăn ngon.
Mục Duyệt Khả cũng nhận điều đó. Muốn để ý cũng khó, vì chất lỏng trong suốt nhỏ xuống tận cổ . Cô cau mày, tỏ vẻ ghê tởm, đắc ý, cầm đũa chọc bát canh thịt mặt, giọng nhẹ nhàng:
“Đây là món gì , trông ngon quá.”
Ai ngờ, Đinh Tiêu — còn niềm nở với cô — lập tức hất văng đôi đũa .
Đũa tre rơi xuống đất, vang lên tiếng “keng” giòn tan.
“…” Đinh Tiêu khựng , như chợt nhận gì.
Mục Duyệt Khả bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trông tủi đáng thương.
“Xin, xin … … lấy cho em đôi khác.”
Hắn vội vàng cúi nhặt đũa, về phía bếp.
Đi nửa đường, đột nhiên , thấp giọng :
“Món canh đó, là của !”
Khi câu , nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, con mắt chìm trong đó phát ánh sáng lạnh lẽo — như một con dã thú đói khát.
Cảnh tượng khiến Vu Duyệt dừng tay , cau mày bát canh.
Uông Viễn Hàng để ý thấy:
“Gì thế, bác sĩ Vu?”
Vu Duyệt , cảm giác như đang quên điều gì quan trọng.
Uông Viễn Hàng dịu giọng:
“Đừng nghĩ nhiều quá, đừng lo.”
Hắn vốn ít , nhưng hôm nay mỗi lời đều khiến Vu Duyệt thấy… hợp lý một cách kỳ lạ.
— cô nghĩ nhiều thế? Sao luôn cẩn thận như ? Bên cạnh còn nhiều đồng đội cơ mà, lo lắng gì?
“Ừm.” Cô đáp.
Bữa ăn trôi qua như thế. Về đến phòng, Vu Duyệt cắm sạc điện thoại, chợt sờ thấy thứ gì cứng cứng gối.
Là một hộp sữa — đúng loại cô vẫn uống.
Vu Duyệt mở nắp, uống luôn.
Uống nửa hộp, cô bỗng cau mày: Trước đây từng dễ dãi thế với đồ rõ nguồn gốc ?
Thôi, bác sĩ Uông đúng — đừng nghĩ nhiều nữa.
Dù công việc sắp xong , thành là thể về nhà. Cô thắp nến, an tâm ngủ.
Chỉ tiếc, mới chợp mắt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ “cốc cốc”.
Rõ ràng là bóng dáng một phụ nữ, tóc dài rũ rượi, xõa vai.
Vu Duyệt dậy:
“Ai đó?”
Lạ thật, cô thấy sợ chút nào.
Bác sĩ Uông đúng — từ khi cô “ngừng nghĩ nhiều”, cô chẳng còn sợ gì nữa. Thật nhẹ nhõm từng .
“Ai đó?”
Vẫn ai đáp.
Mục Duyệt Khả cô cho tỉnh giấc, lẩm bẩm vài câu ngủ tiếp.
Vu Duyệt kéo rèm cửa — ngoài trống trơn.
Kỳ lạ thật.
Vừa định xuống, tiếng gõ cửa sổ vang lên.
Vu Duyệt chịu nổi nữa, chẳng nghĩ ngợi gì, khoác áo mở cửa sân.
Lần , cô thực sự thấy một bóng .
là phụ nữ, là mà sáng nay Vu Duyệt từng gặp.
Người đó lưng về phía phòng của Lý Hiểu Hiểu và chị Cao, trông như bước từ đó.
Cô mặc giống hệt Vu Duyệt khi đến đây — quần jean và áo thun ngắn. điều khác biệt là… Vu Duyệt rõ mặt cô .
Cô … là ?
Vu Duyệt dấy lên nghi ngờ, trong đầu lập tức vang lên một tiếng :
【Đừng nghĩ nhiều, đừng lo.】
Người phụ nữ vẫy tay gọi cô, Vu Duyệt ngơ ngác bước tới.
Cô đến cổng làng, đầu , ánh mắt như thúc giục Vu Duyệt mau theo.
Vu Duyệt theo. Hai bước con đường đất, đêm quá nửa, tĩnh lặng lạ thường.
Chỉ còn tiếng gió và tiếng chân cô.
Người phụ nữ im lặng, thỉnh thoảng đầu , như sợ Vu Duyệt lạc mất.
Đường càng lúc càng khó , xung quanh nhà cửa thưa dần. Cô theo phụ nữ đến chân núi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nơi , cô từng đến — chính là chỗ căn lều tranh mà cô và Kỷ Hàn từng thấy khi xuống núi.
Một nơi hẻo lánh, gần như tách khỏi làng, cô độc, hoang tàn — như thể cố ý bỏ quên.
Cửa lều mở sẵn, phụ nữ tiến . Không từ khi nào, trong tay cô thêm một con gà.
Tới cửa, cô .
Một lát , từ trong nhà lao một đàn ông gầy gò — chính là kẻ ngốc mà Vu Duyệt từng thấy khi mới làng. Hắn chỉ lắp bắp:
“Gà… gà… bay bay…”
Một bé gái cũng bước theo, khuôn mặt dị dạng môi và cằm, vui mừng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-52.html.]
“Cha ơi, gà bay !”
Lúc Vu Duyệt mới nhận — họ thấy phụ nữ .
“Cha, con đói quá. Con ăn ?”
Bọn họ chỉ chằm chằm con gà, ánh mắt đói khát như nhịn lâu ngày.
“Ăn, ăn, ăn!”
Người đàn ông hềnh hệch, giật lấy con gà, c.ắ.n thẳng cổ nó.
Máu b.ắ.n tung tóe lên mặt và tóc . Khi con gà phát tiếng kêu t.h.ả.m cuối cùng, buông tay, đưa cho bé gái:
“Ăn, ăn , ăn no con…”
Hắn con bé ngấu nghiến thịt sống, l.i.ế.m vết m.á.u tay .
Cảnh tượng còn kinh hoàng hơn cả khi Dư Minh Minh g.i.ế.c gà hôm .
Họ thật sự đói đến phát cuồng — một con gà sống ăn sạch trong chốc lát.
Vu Duyệt cái bụng căng phồng của cô bé, chợt nhớ đến triệu chứng “phù do đói” — bụng trẻ con phình to do thiếu protein lâu ngày.
bệnh đó thể chỉ bù chút thịt là khỏi.
Phải rút nước trong bụng , bổ sung protein đúng cách.
Đứa trẻ … thật đáng thương. Cô đưa bé về bệnh viện.
Ngẩng lên, phụ nữ biến mất.
Vu Duyệt nhớ đường về, lặng lẽ .
Người phụ nữ lẽ là ma — cố ý dẫn cô đến để thấy cảnh ? Cô cũng cứu đứa trẻ đó ư?
Vu Duyệt lắc đầu — nghĩ nữa.
Cô nên lời bác sĩ Uông: nghĩ ít thôi.
Vu Duyệt ngân nga khúc hát, về chỗ ở.
Từ xa, cô thấy bước khỏi cổng — là Mục Duyệt Khả.
Ngay đó, Đinh Tiêu cũng , hai cùng biến căn nhà thấp bên cạnh.
Nơi từng là kho lúa, giờ bỏ hoang — chính Uông Viễn Hàng từng .
Vu Duyệt men theo, thấy tiếng chuyện khe khẽ, dần dần biến thành tiếng rên rỉ mơ hồ.
Cô lập tức đỏ mặt — hai đang ở bên cửa sổ, mà cửa sổ hướng thẳng về phía cô.
Thân thể quấn chặt, ánh trăng chiếu lên bờ vai trần trắng nõn của Mục Duyệt Khả, mùi thảo d.ư.ợ.c đắng ngắt hòa cùng mùi tanh nồng quen thuộc…
Giống hệt mùi trưởng thôn!
Vu Duyệt thấy buồn nôn. Tiếng động bên trong càng lúc càng rõ —
Một bàn tay chợt bịt lấy mắt cô từ phía .
“Đừng .”
Vu Duyệt sững . Mùi t.h.u.ố.c sát trùng nhè nhẹ lan đến mũi — sạch sẽ, lạnh lẽo. Cái mùi tanh tưởi lập tức biến mất.
Là Kỷ Hàn.
Vu Duyệt nghiêng đầu, bàn tay cũng khẽ dịch theo.
“Không hợp với trẻ em.”
Giọng đàn ông trầm thấp, mang chút ý , trong trẻo, ấm như dòng suối mát lững lờ trôi qua đá.
Giọng vang ngay bên tai, nhưng cúi chạm cô — chỉ giữ cách đủ.
Vu Duyệt cảm nhận tóc khẽ quệt qua cổ tay . Một cánh tay khẽ vòng , chỉ để che mắt cô, chạm .
Một lúc , bàn tay buông . Vu Duyệt ngẩng đầu, thấy cằm gọn gàng, lạnh lẽo.
Cô bỗng nhớ tới Trác Tinh.
Anh giống Trác Tinh đến lạ.
Anh thật sự Trác Tinh ?
lúc , đàn ông cúi xuống, đôi mắt xám nhạt chạm ánh của cô.
Vu Duyệt chỉ cao tới vai , nên khi cô ngẩng lên còn cúi xuống —
Cảnh tượng khiến cô thoáng nghĩ sắp… hôn .
Nhớ nụ hôn trong mật thất, đầu óc cô tê dại.
Tim đập bên tai cô, mạnh mẽ mà gần gũi.
Cô cảm giác như thiếu oxy, lồng n.g.ự.c phập phồng, thở rối loạn.
Ánh mắt xám dần tối , và cô thấy hình ảnh phản chiếu trong đó — môi hé, ánh nước loang loáng, mắt như mất tiêu cự.
Anh cúi xuống thêm chút nữa, thở lạnh buốt phả mặt cô. Cô cảm nhận chóp mũi lướt qua — lạnh, cứng, và… run rẩy.
Hóa , chỉ cô đang thở dốc.
ngay giây kế tiếp, khi cách chỉ còn một tấc, Vu Duyệt thấy… đôi mắt bỗng đen kịt .
Toàn bộ tròng mắt hóa thành màu đen sâu thẳm.
“!!!”
Cô kịp phản ứng, buông tay, lùi một bước — như đang kiềm chế bản .
Gió đêm lùa qua, cuốn chút nóng quanh cô.
Vu Duyệt mím môi, cố tỏ bình tĩnh:
“… về đây.”
trái tim cô như nhảy khỏi lồng ngực.
Cô khẽ nắm tay, giấu n.g.ự.c — vì cô , chút phòng nào đàn ông …
đôi mắt đen — lẽ nào cô nhầm?
Thôi, đừng nghĩ nữa.