[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:32:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi bước về sân, Vu Duyệt phát hiện Kỷ Hàn theo.
Cô chạm nhẹ lên khóe môi, bỗng nhớ cuộc gọi với Biên Nhạc.
Anh trai của Vương Tiểu Như mất kiểm soát vì nuốt quá nhiều linh hồn, nên về đêm liền trở nên điên loạn.
Còn Trác Tinh — cũng chẳng bao giờ ở với cô quá lâu ban đêm, mỗi đến gần cô lúc đều vội vã rời .
Vậy lẽ nào Trác Tinh cũng thể kiềm chế ?
Giống như trai của Vương Tiểu Như, thể khống chế bản năng tổn thương cô.
Thế còn Kỷ Hàn thì ?
Hình ảnh đàn ông cố gắng kiềm chế, ẩn nhẫn mắt chợt hiện lên trong tâm trí Vu Duyệt.
Hình bóng dần dần chồng khít lên Trác Tinh.
Tại , mỗi khi đối diện với Kỷ Hàn, trái tim cô cũng đập loạn thể khống chế?
Trong đầu cô vang lên cảm giác môi chạm môi nơi căn phòng kín hôm đó — lành lạnh, run rẩy.
Tai cô nóng bừng lên, đầu óc rối tung cả. Cô hiểu rõ chuyện, nhưng luôn một giọng ngăn cản:
“Đừng nghĩ nữa… Đừng nghĩ nữa…”
Mình chứ?
Vu Duyệt nhức đầu, day thái dương, đẩy cửa giữa sân.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây, mờ ảo chiếu xuống cây hòe giữa sân.
Ngôi làng hình như từng một ngày nắng...
Bất kể là cảnh, đều mang theo cảm giác nặng nề, ngột ngạt.
Bỗng lưng vang lên tiếng nước tõm tõm.
Âm thanh phát từ căn phòng nhỏ bên hông — nơi dùng để tắm rửa.
Đã hơn hai giờ sáng, ai còn tắm khuya thế ?
Cô ngoái , thấy ánh đèn vàng mờ hắt qua khung cửa kính phủ nước.
Vu Duyệt tò mò, bước nhẹ đến gần.
Tiếng nước vì bước chân cô mà dừng .
Càng đến gần, mùi t.h.u.ố.c bắc càng nồng.
Tới cửa, cô xen lẫn trong tiếng nước là âm thanh rít rít — tiếng da thịt chà xát.
Người bên trong dường như đang dùng gì đó kỳ cọ mạnh lên .
Bàn tay cô khẽ đặt lên cánh cửa gỗ đen cũ kỹ, mới sực nhận hành động của thật thất lễ.
Người đang tắm, đây gì chứ!
Cô vội , nhưng khóe mắt lướt qua khung cửa sổ mờ.
Bên trong, thấp thoáng bóng một phụ nữ lưng phía cửa sổ.
Tiếng nước càng lúc càng mạnh, mùi t.h.u.ố.c càng nồng.
phòng tắm là loại bồn — đó ở cửa sổ, ai đang khuấy nước ?
Câu hỏi chỉ thoáng qua, biến mất.
Vu Duyệt nghĩ thêm, trở về phòng.
Cô tắt đèn, xuống. Một lát Mục Duyệt Khả cũng về, bật đèn sáng trưng.
Ánh đèn chói mắt khiến Vu Duyệt cau mày:
“Cô về ?”
Cô lờ mờ mở mắt, thấy đối phương đang bàn trang điểm.
“Muộn thế còn ngủ ?” giọng cô lạnh nhạt.
Cô mệt rã rời, nhưng bạn cùng phòng vẫn thản nhiên trang điểm.
Vu Duyệt để ý những vệt đỏ dọc theo vai và cổ Mục Duyệt Khả — như thể thô bạo đối xử.
Mục Duyệt Khả cũng chẳng che giấu, tự nhiên phô bày chúng: “ ngoài với Đinh Tiêu về.”
Vu Duyệt chỉ đáp ngắn: “Ừ.”
Cô thấy, nhưng hiểu đối phương đột ngột điều đó.
Rồi Mục Duyệt Khả , nở nụ diễm lệ ánh đèn. “Anh thô bạo thật, nhưng kể cũng với nhiều chuyện về Lý Hiểu Hiểu.”
“Chuyện gì?” Vu Duyệt hỏi.
“Đều là thôi,” cô mỉm , “nhưng thật thấy cô cũng chẳng tệ.”
Vu Duyệt im lặng. — Đồ đàn ông khốn nạn, Đinh Tiêu!
Lúc , Mục Duyệt Khả dậy, tiến gần.
“Chị Vu và Đinh Tiêu ngoài gì chứ?”
Cô mỉm , ánh mắt như dò xét.
“Chị cũng ngoài mà — với Giáo sư Kỷ.”
Vu Duyệt sững — bắt quả tang ư?!
Mục Duyệt Khả tiếp:
“Chị với … ? Không thì cùng lén ngoài?”
Vu Duyệt suýt bật — .
cô để khác hiểu lầm Kỷ Hàn là tùy tiện, nên chỉ đáp: “ chỉ ngoài dạo một vòng thôi, còn giáo sư thì .”
Mục Duyệt Khả tin, nhưng cô sạch sẽ, gọn gàng, cũng chẳng giống chuyện .
Cô bật khẽ, ngắm trong gương.
Vu Duyệt gì để so sánh với cô chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-53.html.]
Rồi bỗng cô :
“Chị Vu, chị ? Ở thôn Châu An một lời đồn…” Giọng cố tình chậm rãi.
“Đồn gì?”
“Họ —”
Ánh mắt Mục Duyệt Khả trong gương chợt tối sầm, khóe môi cong lên: “Dân làng … nuôi quỷ.”
Vu Duyệt sững .
Nuôi quỷ?
Nhớ đến những ngôi mộ trống ngoài cổng làng, và cây hòe mọc khắp nơi, lưng cô lạnh toát.
Mùi t.h.u.ố.c bắc càng nồng, Mục Duyệt Khả chải tóc : “Có , dân làng dùng sống để nuôi quỷ đó!”
“Bọn họ phụ nữ mang âm khí nặng nhất, nên dùng chính phụ nữ để nuôi.”
Cô bật khanh khách:
“Buồn nhỉ? cũng là phụ nữ, cũng tới đây, mà ?”
Vu Duyệt định nhắc cô cẩn thận, nhưng sang — cô liền thấy khuôn mặt trong gương.
Người phụ nữ trong gương búi tóc cao, tô son đỏ, đang cô qua tấm gương và lạnh lẽo.
— Đó là gương mặt của Mục Duyệt Khả!
Tim Vu Duyệt thắt . Cô nhớ đến bóng trong phòng tắm — nếu ai đó đang tắm, thì bên cửa sổ là ai?!
Cô lao khỏi phòng, chạy thẳng đến nhà tắm, đẩy cửa .
Trong bồn tắm, Vương Khả Khả đang , tay ngừng lấy d.ư.ợ.c liệu trong nước chà xát khắp .
Trên da cô chi chít vết đỏ, mà phía lưng, một phụ nữ đang cúi rạp, ôm chặt cổ cô !
Cánh tay đó trắng bệch, ngón tay dài ngoằng khuấy nước tung tóe. Thân thể gần như hòa , mà Vương Khả Khả .
Người phụ nữ ngẩng đầu về phía Vu Duyệt.
Trong làn nước, cô chỉ thấy đôi môi đỏ tươi nở nụ rợn —
Vu Duyệt lùi , hét thầm trong lòng:
Quỷ… quỷ… quỷ!!!
Hai giọng va đập trong đầu:
“Ở đây vấn đề!”
“Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa!”
Cô ôm đầu, đau đớn đến bật .
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Bác sĩ Vu.”
Cô ngẩng lên — là Uông Viễn Hàng.
Lần đầu tiên, cô kỹ khuôn mặt : gầy gò, tóc xoăn, gò má hõm sâu, quầng thâm mắt đậm.
Hắn cô, ánh mắt sáng kỳ dị, môi cong lên như đang nén .
“Bác sĩ Vu,” khẽ, “đừng nghĩ linh tinh nữa.”
“Đừng ở cạnh Kỷ Hàn.”
“Ở đây… an .”
Hắn đỡ cô dậy, giọng vang trong đầu cô, át hết âm thanh khác.
“Và khiến cô rung động… là .”
Câu vang vọng mãi bên tai.
Phải , trái tim cô đang đập vì Uông Viễn Hàng.
trong tim vẫn hiện lên hình bóng đàn ông khoác áo trắng, cúi xuống cô, mỉm :
“Nghe thấy … tiếng tim em đấy.”
“Vu Duyệt, em đang rung động vì ?”
Ký ức mơ hồ khiến cô bật .
Cô đáp rằng “ ”, nhưng khi đó, cô phủ nhận.
Người … bao giờ câu trả lời thật lòng của cô.
“, em rung động vì .” — Anh .
Vu Duyệt quỵ xuống, ôm đầu nức nở.
Trác Tinh…
Cô gọi tên , nhưng môi phát tiếng “Uông Viễn Hàng”.
Người đàn ông tóc xoăn mặt ôm lấy cô, để mặc nước mắt cô thấm ướt n.g.ự.c .
nỗi buồn trong lòng cô chẳng hề giảm bớt, ngược càng tràn mãnh liệt.
Vu Duyệt c.ắ.n môi, mùi m.á.u lan đầy miệng.
Không cả, cô nghĩ — đó sẽ giúp cô lau .
Người trong lòng cô… sẽ dịu dàng chạm lên môi cô.
Cô chờ đợi, nhưng chỉ thấy giọng đầy thỏa mãn mặt:
“Bác sĩ Vu… cuối cùng cũng em .”
“Người em yêu, là .”
Giọng đóng đinh trong tâm trí cô:
“Đừng nghĩ gì nữa, ở đây .”
Mắt Vu Duyệt mờ đục, hàng mi rũ xuống khẽ đáp:
“Được.”