[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-11-06 16:27:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó định sẵn là một đêm khó ngủ. Có vui vì ăn no; buồn vì thương;
và cũng , giữa giấc mơ bừng tỉnh, kinh hãi thấy kẻ đang mặt .
“Là... là !”
Sáng nay, Uông Hòa Vĩ cùng trưởng thôn đến nơi kiểm tra sức khỏe, từng gặp đàn ông — chính là vị bác sĩ nam theo đoàn.
Tại tìm đến ? Hơn nữa, cửa sổ cửa chính đều khóa chặt… Uông Hòa Vĩ lập tức nhận — là sống!
“Hòa Vĩ.”
Người đàn ông nở nụ âm trầm, “Là đây.”
Giọng dịu dàng đến quái dị, giống giọng nam giới: “ .”
Đôi mắt đen kịt như mực, nụ , gương mặt trở nên cứng đờ, ánh trơ trọi mà thẳng tắp dán chặt đàn ông giường.
Uông Hòa Vĩ hoảng hốt lùi dần về góc tường, “Vương Hà?”
Người gọi khẽ mắng yêu, dáng vẻ oán hờn , cơ thể dần biến trở thành một phụ nữ.
“Ghét c.h.ế.t , ai gọi vợ như thế chứ?”
Câu trả lời khiến càng run rẩy,
“Cô... cô chẳng c.h.ế.t ?”
Khóe miệng Vương Hà chợt nứt một khe dài, lộ chiếc lưỡi đỏ sậm và hàm răng đen sì, nhưng giọng ngây thơ lạ lùng: “Anh c.h.ế.t thứ mấy cơ?”
“Là lừa thắp nến, tắm t.h.u.ố.c để nuôi quỷ?”
“Hay là trở thành hồ lô tiên của , lệnh g.i.ế.c Phương Phương đang trốn chạy —
cuối cùng hai bọn cùng c.h.ế.t trong đường hầm đó?”
Người đàn ông vội vàng biện giải, mặt mày hoảng loạn: “Không, ... —”
Vương Hà lạnh lùng ngắt lời: “Không gì? Không cố ý dùng để nuôi quỷ? Hay cố ý khiến cùng Phương Phương c.h.ế.t chung? Anh rõ ràng nó lén học pháp thuật, mà chẳng thương chút nào...”
Nói đến đây, cô cúi xuống, giọng điệu dịu dàng như cũ: “Hòa Vĩ, em thật lòng yêu đấy. Anh gì em cũng tin. Em bỏ nhà theo đến thôn Châu An, cắt đứt liên lạc với gia đình.”
“Anh bảo thắp nến, em thắp. Dù thấy nữ quỷ bò từ trong nến, em cũng sợ. Anh bảo ngâm t.h.u.ố.c cho thể, em tin — ngày nào cũng ngâm, cho đến khi da thịt tróc rữa.”
Khuôn mặt Vương Hà bỗng nhăn vì đau đớn:
“ em hiểu — tại giao đứa con mới sinh của chúng cho trưởng thôn?
Nó tuy xí, nhưng , , là một sinh mạng thật sự mà...”
Cô siết chặt cổ Uông Hòa Vĩ: “Anh rõ gì với đứa bé của chúng , đúng ?”
Rồi đột nhiên, Vương Hà bật , nụ ghê rợn:
“Anh chứ. Bằng , bao năm mà vẫn hề già ?”
Cô bật : “Anh , trong cái hồ lô tối lắm, lạnh lắm… Mấy con tiểu quỷ tanh khó nuốt. Chúng là vợ chồng, chẳng nên cùng chịu khổ ?”
Bàn tay siết cổ càng lúc càng mạnh. Thấy móc từ gối một cái hồ lô, Vương Hà vẫn buông:
“Quả nhiên trưởng thôn cho một hồ lô tiên mới ? Giỏi hơn ? Nên mới bỏ rơi ?”
Ngón cái của cô ấn mạnh lên yết hầu . “Không , em vốn cũng chẳng định sống nữa… Vậy thì — cùng c.h.ế.t .”
Cho đến khi đàn ông trợn trừng mắt, nghẹn thở mà c.h.ế.t, con quỷ trong hồ lô cũng nuốt chửng cánh tay cuối cùng của Vương Hà. Nó ợ khẽ một tiếng, về t.h.i t.h.ể của đàn ông...
Mùi sáng sớm, Vu Duyệt tiếng gọi của Lý Hiểu Hiểu đ.á.n.h thức.
Cô bạn gọi vỗ m.ô.n.g cô qua chăn:
“Dậy mau nào, mặt trời chiếu đến m.ô.n.g đấy!”
Vu Duyệt dụi mắt, cảm giác mi mắt như dính chặt, nặng nề mở nổi. Bên má truyền đến cảm giác ấm áp, ướt mềm.
“Trước tiên, bác sĩ Vu của chúng lau mắt .”
Lý Hiểu Hiểu chọc ghẹo: “Khóc nhiều quá nên sưng tịt hả?”
Vu Duyệt cầm khăn ấm áp lên đắp mắt.
“Đêm qua tớ ?” - cô hỏi.
Lý Hiểu Hiểu ngạc nhiên: “Cậu quên ?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt thật thà gật đầu, quả thật nhớ gì,
chỉ thấy n.g.ự.c vẫn âm ỉ đau nhói.
Lý Hiểu Hiểu : “Cậu lý do, nhưng mà quên cũng . Bác sĩ Vu của tớ hợp với kiểu vô tư hơn.”
Vu Duyệt bĩu môi: “Ai bảo tớ tim phổi chứ.” Rồi cô bất ngờ nhào tới, chọc lét Lý Hiểu Hiểu khiến cả hai lăn giường.
Cười một hồi, Uông Viễn Hàng gõ cửa bước :
“Bác sĩ Vu, ăn cơm thôi.”
Vu Duyệt lập tức dậy, gật đầu: “Vâng.”
Khi , Lý Hiểu Hiểu chợt hỏi: “Khi nào với bác sĩ Vương thế?”
Vu Duyệt chớp mắt: “Tớ vốn thích bác sĩ Vương mà.”
Lý Hiểu Hiểu trố mắt: “Thích kiểu... tình cảm hả?”
Vu Duyệt gật đầu: “Ừm.”
Lý Hiểu Hiểu: “Thế còn... Giáo sư Kỷ thì ? Hai mấy hôm nay chẳng ?”
Vu Duyệt ngẩn — Giáo sư Kỷ... Kỷ Hàn? Người đó...
Cô bỗng ôm ngực, cảm giác đau thắt lan dọc tim.
Chỉ cần nghĩ đến , tim nhói như bóp chặt.
Lý Hiểu Hiểu nhận cô khác thường, liền tránh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-55.html.]
“Thôi đừng nghĩ nữa, ăn nào.”
Khi hai đến nơi, bàn ăn kín, ngoại trừ Vương Khả Khả, đều mặt.
Uông Viễn Hàng vỗ ghế bên cạnh : “Bác sĩ Vu, đây.”
Vu Duyệt theo bản năng bước tới, nhưng tay cô bỗng ai đó giữ — Kỷ Hàn.
Người đàn ông nghiêng bên bàn, như thể đoán , đúng vị trí chắn ngay lối giữa cô và chỗ Uông Viễn Hàng. Anh ngẩng đầu cô, ánh mắt điềm tĩnh mà sâu, song quai hàm căng — đang giận.
Vu Duyệt hiểu vì , chỉ cảm thấy tim càng đau hơn.
Cô cau mày, khó chịu, dừng và bên , nhưng trong đầu vang lên tiếng lệnh — trái lời Uông Viễn Hàng.
Tại thể chống ?
Cơn đau đầu ập đến, cô nhăn mặt.
Lý Hiểu Hiểu nhanh trí chen , tới chỗ Uông Viễn Hàng, : “Bác sĩ Uông, đây nhé.”
Ánh mắt Uông Viễn Hàng thoáng tối , song để tránh gây nghi ngờ, đành gật đầu.
Hắn về phía Kỷ Hàn đang kéo ghế cho Vu Duyệt, mím môi — lẽ ông nội đúng, bọn họ nên c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, từng một.
Vu Duyệt xuống cạnh Kỷ Hàn, bàn hôm nay dường như chật chội hơn thường lệ. Khoảng cách gần đến mức cô ngửi hương t.h.u.ố.c sát trùng dịu nhẹ — mùi khiến đầu cô bớt đau.
Cô lén : thấy Kỷ Hàn đang khom lưng, vươn tay lấy món ăn ở xa. Bàn chín , quả thực lớn, cánh tay dài và thon, từ góc của cô, thể thấy rõ đường xương hàm sắc nét và xương quai xanh trắng mảnh như tre non lớp áo sơ mi.
Vu Duyệt vội mặt , nhưng trong tầm mắt vẫn thoáng thấy đường eo rắn chắc ẩn lớp áo trắng và quần tây đen.
Vai rộng, eo thon— hình ảnh khiến cô ngẩn ngơ chén cơm trống trơn.
“Đũa muỗng?” - giọng Kỷ Hàn dịu dàng vang lên.
“Hả?” - cô giật , tai đỏ bừng, bản năng lùi một chút. Cô nhớ rõ — gần .
“Em dùng đũa muỗng?” Anh kiên nhẫn hỏi .
Vu Duyệt cúi bàn tay còn băng, định chọn muỗng. Mục Duyệt Khả bỗng cất giọng: “Bác sĩ Vu trẻ con, ăn cơm tất nhiên dùng đũa chứ. Giáo sư Kỷ lấy muỗng cho cô ?”
Vu Duyệt mím môi, giận: “ dùng đũa.”
Chuyện nhỏ cũng qua , bắt đầu ăn.
Vu Duyệt đĩa lạc ở giữa bàn, thấy thèm.
Cô cầm đũa vụng về gắp, mãi mới lấy một hạt, đưa lên miệng thì —
“Sao thịt!” - Đinh Tiêu đập mạnh bàn.
Tiếng vang khiến Vu Duyệt giật ,
đũa rơi xuống đất cùng hạt lạc quý giá .
Bên cạnh cô vang lên một tiếng khẽ: “Dùng muỗng .”
Kỷ Hàn cúi xuống nhặt đôi đũa, lấy khăn giấy lau tỉ mỉ, tùy ý đặt bên , : "Tối nay giúp em tháo băng.”
Vu Duyệt lúng túng: “Chắc lành .”
“Lành .”
Vương Tiểu Như từng , âm khí trong ngón tay cô vẫn tan, lâu mới khỏi. giọng Kỷ Hàn chắc nịch đến mức khiến cô tin theo.
“Được.” - cô khẽ gật đầu, mới sực nhớ — giữ cách.
Nhìn nụ nhẹ môi , Vu Duyệt chỉ thấy... thật khó mà giữ .
Không ai những gì đang lặng lẽ xảy lớp khí bình thường đó. Trên bàn ăn, Đinh Tiêu đột nhiên bật dậy, mắt đỏ ngầu: “ ăn thịt!”
Hắn gào lên, như lật tung bàn. chẳng ai đáp. Ngồi cạnh , Dư Minh Minh chỉ máy móc gắp rau, giống một cái xác di động.
Đinh Tiêu đá mạnh ghế — Dư Minh Minh ngã sập xuống bàn, bát đĩa đổ nhào, nước canh b.ắ.n tung tóe, dính đầy . Thế mà thản nhiên dậy, tiếp tục ăn như hề .
Trên mặt vẫn vương vệt nước nâu, tí tách nhỏ xuống, song ánh mắt trống rỗng, động tác đều đặn như lập trình sẵn.
Bên , Mục Duyệt Khả mất kiên nhẫn quát:
“Anh phát điên gì thế! Thịt hôm qua ăn hết ?”
Đinh Tiêu dường như chẳng thấy. Miệng chảy dãi, răng nghiến ken két, mắt trợn trắng:
“Thịt ...”
“Thịt...”
“ ăn thịt!”
Hắn liên tục lặp , c.ắ.n ngón tay, run bần bật, cho đến khi nhét cả bàn tay miệng, răng nghiến “rắc rắc” xương, m.á.u tràn khóe môi.
Hắn hóa điên.
Các cô gái hét toáng lên.
Vu Duyệt cảnh tượng , ánh mắt trống rỗng —
thấy, cũng chẳng gì lạ cả.
Mọi chuyện đều bình thường thôi.
Cho đến khi Uông Viễn Hàng đè xuống, lôi trong phòng. Đinh Tiêu vẫn nhai “miếng thịt” trong miệng, khóe môi cong lên nụ rợn .
Bàn ăn rối loạn.
“Coi như bữa nay chẳng còn món nào ăn .” - chị Cao bất lực , Lý Hiểu Hiểu sợ đến nỗi chạy đến bên Vu Duyệt.
Thấy bạn vẫn bình tĩnh, cô há hốc: “Vu Tiểu Duyệt, lạ lắm đấy! Không sợ ?”
Vu Duyệt ngơ ngác: “Hôm qua bác sĩ Uông bảo ngủ dậy sẽ . Anh đúng thật, bây giờ tớ thấy chẳng gì bình thường cả.”
Lý Hiểu Hiểu sững cô.
Vu Duyệt cúi xuống, nhặt đĩa, gắp những món còn ăn trong: “Nếu các ăn thì để tớ dọn nhé?” Rồi sang với Lý Hiểu Hiểu:
“Đi cùng tớ, chúng gặp hai .”