[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-11-06 16:40:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi gói gọn phần cơm sạch sẽ, Vu Duyệt với Lý Hiểu Hiểu: “Hôm qua tớ thấy một đôi cha con chân núi — chính là đàn ông và đứa trẻ mà hôm chúng mới đến từng gặp đó.”
Lý Hiểu Hiểu tò mò:
“Họ ?”
Vu Duyệt nhớ dáng vẻ của cô bé và cảnh nó ăn thịt gà sống, một lúc nên giải thích thế nào, đành : “Cậu xem thì sẽ thôi.”
Cô mím môi, sợ Lý Hiểu Hiểu sẽ dọa, thêm một câu: “Họ lẽ… giống bình thường lắm.”
Cô vốn định “ bình thường”, nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện, Vu Duyệt cảm thấy buồn — rõ ràng thứ đều bình thường. Bao gồm cả cơn điên loạn của Đinh Tiêu và vẻ vô hồn của Dư Minh Minh — tất cả… đều bình thường.
Vu Duyệt cau mày, nhắm mắt . Cô cảm thấy suy nghĩ của kỳ quái. ý niệm đó nảy liền một thứ gì đó đè xuống, cô hiểu nổi.
Lúc , Kỷ Hàn cũng dậy, đề nghị:
“Mọi cùng .”
Vu Duyệt từ chối, vì mỗi khi ở mặt , tim cô kiềm đập nhanh. rõ ràng, cô thích là Uông Viễn Hàng cơ mà.
Vu Duyệt chán ghét chính — trong lòng , còn d.a.o động vì một khác, chẳng khác nào một đàn bà hư.
Cô cau mày, thấy chẳng lý do gì để từ chối cả — hôm đó Kỷ Hàn cũng từng thấy căn nhà nhỏ , đến xem cũng hợp lý.
Nghĩ tới hôm đó… cái căn phòng kín đó… mặt cô đỏ lên.
Cô từng hôn Kỷ Hàn.
Vu Duyệt khẽ chạm môi , vành tai càng nóng hơn. Thậm chí cô từng hôn Uông Viễn Hàng, mà chỉ cần nhớ đến sự lạnh lẽo nơi môi, đầu ngón tay cô run rẩy.
Không , nhất định từ chối. Cô kiểu ba lòng hai ý.
bên , Lý Hiểu Hiểu vô tư : “Đi chung , cho vui!”
“…” Vu Duyệt oán hận cô.
Lý Hiểu Hiểu khó hiểu: “Sao thế?”
Vu Duyệt: “Cậu cho tớ cơ hội phạm sai lầm đấy.”
Lý Hiểu Hiểu: “Hả?”
Vu Duyệt xách đồ ăn bỏ .
Lý Hiểu Hiểu ngơ ngác Kỷ Hàn: “Giáo sư Kỷ, hiểu ?”
Ánh mắt Kỷ Hàn khẽ động, nhớ đến hình ảnh cô gái chạm môi , chỉ khẽ : “Đi thôi.”
Rồi cũng bước ngoài.
Lý Hiểu Hiểu liếc qua giữa hai , đầy nghi ngờ — hai … chắc chắn gì đó mờ ám!
Trời vẫn âm u.
Từ chỗ ở đến chân núi khá xa, ba bộ dọc con đường quê, hai bên là những căn nhà gạch đỏ.
Với sống ở thành phố như Lý Hiểu Hiểu, thứ nơi đây đều mới lạ. Cô hít sâu một , cảm thán:
“Vẫn là ở nông thôn hơn, khí trong lành ghê!”
Vu Duyệt dáng vẻ tò mò của cô mà bật , nhưng đột nhiên cô : “Hình như tớ thấy tiếng mèo kêu.”
Cô nghiêng tai lắng , chỉ về một con ngõ phía tây: “Từ bên phát đó. Mà giữa ban ngày kêu mãi thế nhỉ?”
Thường thì mèo hoang cảnh giác, chẳng bao giờ kêu lâu như .
Vu Duyệt đoán: “Chưa tới tháng sáu, chắc đang mùa động dục.”
Kỷ Hàn lắc đầu: “Tiếng kêu yếu quá.”
Vu Duyệt kỹ — đúng là yếu thật.
“Không thương đấy chứ?” Lý Hiểu Hiểu — một yêu mèo — chịu nổi cảnh mèo thương, xong liền chạy vội .
Vu Duyệt và Kỷ Hàn đành theo.
khi họ ngõ, nơi phát tiếng mèo — mà là một đứa bé sơ sinh trong tay một bà già, còn bên cạnh là trưởng thôn.
Đứa bé trông mới sinh lâu, nhỏ bé, gầy yếu, trần truồng, thậm chí quấn tã…
“Lại sinh thêm đứa vô dụng .” — bà già thở dài, đưa đứa trẻ cho trưởng thôn.
Trưởng thôn :
“Bình thường thôi. Không vô dụng, đang chờ đấy.”
Ông đón lấy đứa bé, lấy một lọ nhỏ, đổ thứ gì đó miệng nó.
Sau đó, ông bỏ đứa trẻ bao :
“Đừng để con dâu bà đốt nến vội, sinh đứa bình thường hẵng tính.”
Tiếng của đứa trẻ yếu dần. Bà già đưa một túi đen, giao cho trưởng thôn:
“Còn cái , hàng tươi đấy, đưa cho lão gia .”
Cái túi đen trông nặng trịch, còn nhỏ nước tong tong.
Vu Duyệt hình như ngửi thấy mùi tanh.
Ba trốn kỹ, đợi họ khỏi mới bước .
“Bọn họ đang gì ?” — Lý Hiểu Hiểu mặt tái mét. Cô hiểu phần nào, nhưng dám tin.
Vu Duyệt im lặng — tiếng của đứa bé đó rõ ràng bất thường.
Hội chứng tiếng mèo kêu, một bệnh do khiếm khuyết gen, trẻ mắc bệnh thể sống bình thường.
Gia đình … rõ ràng vứt bỏ đứa trẻ.
Vai Lý Hiểu Hiểu run run, giọng khàn : “Sao họ thể thế …”
“Đêm tớ còn thấy phụ nữ đó, bụng to, mặt đầy hạnh phúc…”
Cô nghẹn lời, lau mạnh nước mắt bước lên vài bước, đặt tay lên cửa nhà .
… thể gì chứ? Lấy tư cách ngoài mà phán xét họ ư? Cô quyền đó.
Vu Duyệt bước , nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Đi thôi.”
Lúc , cô thấy vệt đậm đất — nước… Là máu!
Thì , trong túi nhựa đen đang rỉ máu.
“Nhau thai .” — Kỷ Hàn cúi mắt khẽ.
“Nhau… thai …”
Lý Hiểu Hiểu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vu Duyệt: “Tiểu Duyệt, ngửi thấy mùi đó ? Cái mùi… giống Đinh Tiêu…”
Cô hết nôn khan.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt ngửi thấy — ngay khi bà già ôm đứa bé , cô cảm nhận .
Ngôi làng … bình thường.
Uông Đức Toàn xách túi trở về nhà, thấy con trai tới lui ngoài cửa.
Ông ném cái túi xuống đất, bên trong còn chút động tĩnh nào.
“Làm ?” ông hỏi.
“Viễn Minh về.” — Uông Vĩnh Nguyên đáp.
Uông Đức Toàn rửa sạch vết m.á.u tay, bình thản : “Cái còn đoán ? Con nhỏ đó về , mà nó về — chắc chắn là c.h.ế.t .”
Giọng ông chút thương xót. Hôm qua ông hết quan tâm . Dù ông còn hai đứa cháu trai, c.h.ế.t thêm một cũng chẳng .
Ông chỉ thấy lạ là hôm nay con trai bận tâm .
Uông Vĩnh Nguyên nhỏ: “Cha . Viễn Minh từng giấu một Hồ Lô Tiên lợi hại. Còn con bé chỉ là thường, đáng lẽ nó thể thắng .”
“Con sợ thứ gì đó đang giúp nó… Nếu thứ đó tìm đến chúng trả thù thì …”
Ra là sợ mất mạng.
Uông Đức Toàn gật đầu, thấy cũng lý. Trong thôn Châu An là quái vật, mấy ai tình nghĩa . Con cái chỉ cần giữ một đứa nối dõi là đủ.
Ông châm tẩu thuốc, xuống ghế, thong thả :
“Thế con xem, là thứ gì giúp nó?”
Uông Vĩnh Nguyên cau mày, gương mặt trơn nhẵn hiếm hoi lộ một nếp nhăn: “Có con Phương Phương trốn năm đó ? Con Uông Hòa Vĩ ở đầu làng c.h.ế.t đêm qua, mà năm xưa chính giao g.i.ế.c Phương Phương.”
“Trốn chỉ nó.” — Uông Đức Toàn lườm con — “Năm mươi năm chẳng còn một nữa ?”
“ mà… năm mươi năm đó…”
Uông Vĩnh Nguyên định “ đàn bà ngu ngốc đó c.h.ế.t trong tay chúng , báo thù ”, nhưng khi lời tới môi, nhớ tới đứa con của bà . Không, là thanh niên đó.
Anh im bặt. Phải nhanh đến ngôi đền Sơn Thần xem mới .
Uông Đức Toàn hít một thuốc, nhấc mắt :
“Tao xem — trống trơn.”
Thấy sắc mặt con trắng bệch, run lên, ông khẽ tặc lưỡi: “Sao tao đẻ đứa con nhát thế .”
Rồi thêm: “Đã cho mời lão gia .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-56.html.]
Khi Uông Vĩnh Nguyên thở phào, Uông Đức Toàn tiếp, giọng nhạt nhẽo: “Tối nay, g.i.ế.c hết đám ngoài . Con gái thì giữ — bát, thuốc.”
Uông Vĩnh Nguyên gật đầu.
Cùng lúc đó, nhóm Vu Duyệt đến chân núi.
Ban ngày nơi vẫn hoang vu như cũ. Không trong nhà , Vu Duyệt bước chậm , sợ kinh động cha con họ.
“À! Là chị gái tối qua!”
Một giọng trẻ con vang lên từ trong nhà. Vu Duyệt ngẩng đầu, thấy cô bé đang chống cằm lên khung cửa sổ kính, vui vẻ vẫy tay.
Ánh sáng trong nhà tối mờ, mái hiên tạo nên một mảng bóng râm che khuất khuôn mặt cô bé.
Thứ duy nhất rõ — là hàm răng trắng toát, lộ hẳn ngoài môi.
Bên cạnh cô bé là cha ngốc nghếch, mặt mũi dại khờ như một bóng ma.
Lý Hiểu Hiểu hét toáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vu Duyệt:
“Vu… Vu… Vu…”
Vu Duyệt cho cô một ánh mắt trấn an:
“Chính là đôi cha con đó.”
Cô bước tới, mỉm :
“Em còn nhớ chị ?”
“Nhớ chứ. Em từng thấy ai như chị cả. Tối qua em chào chị, nhưng sợ chị ghét em.”
Cô bé cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Người trong làng ai cũng ghét cha con em, chẳng ai đến chơi cả.”
“Không , chị ghét em .”
Vu Duyệt , giơ phần cơm lên: “Đói ? Chị mang chút đồ ăn tới.”
Nghe đến “đồ ăn”, cô bé lập tức nhe răng — răng càng lộ rõ hơn. Cô định nhảy từ cửa sổ, nhưng bụng vướng quá, đành vòng cửa.
Vu Duyệt mở hộp cơm, đưa cho cô bé.
Cô đứa nhỏ dùng đũa nên mang theo cả thìa.
Người đàn ông cũng bước , đứa trẻ ăn ngấu nghiến khờ khạo: “Người … hề hề… …”
Hôm nay ông mặc khác hôm qua, còn gọi Vu Duyệt là “Phương Phương” nữa.
Lý Hiểu Hiểu kéo cô sang một bên, khẽ hỏi:
“Cậu quen họ hả?”
Vu Duyệt gãi đầu, suy nghĩ:
“Tối qua phụ nữ lạ dẫn tớ đến đây.”
Lý Hiểu Hiểu suýt hét:
“Người lạ? Cậu là loại dám với lạ ban đêm ?! Vu Tiểu Duyệt, bình thường chút nào!”
“Lúc sáng Đinh Tiêu điên loạn cũng sợ — rốt cuộc ?”
Vu Duyệt hiểu cô gì, nên chẳng đáp .
Cô sang cô bé — hộp cơm lớn ăn sạch, cô bé xổm đất, đang chuyện gì đó với Kỷ Hàn.
Anh xổm xuống, chăm chú lắng , kiên nhẫn.
Vu Duyệt tò mò bước .
Cô bé ngẩng lên, vui vẻ vẫy tay:
“Chị ơi, mau đây! Anh hứa kể chuyện cho em !”
Bỏ qua vẻ ngoài đáng sợ, cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Kỷ Hàn đầu, ánh mắt chạm Vu Duyệt:
“Vu Duyệt, em ?”
Người khác đều gọi cô là “Tiểu Duyệt”, chỉ — gọi thẳng tên cô.
Giọng ôn hòa, trong trẻo, khiến tim cô khẽ run.
Trong ký ức, cũng từng gọi cô như , giọng bình tĩnh mà bất đắc dĩ:
【Vu Duyệt ——】
Trác Tinh…
Cô khẽ thì thầm tên .
Đầu cô nhói đau — ký ức về Trác Tinh rời rạc, đứt quãng. Cô chỉ nhớ nguy hiểm — thể cô, g.i.ế.c cô. Anh trao sức mạnh cho Nghiêm Hương Hương, chính cô kéo c.h.ế.t cùng.
Anh c.h.ế.t …
Ngực Vu Duyệt bỗng nghẹn .
“Ơ… nữa?” — giọng đàn ông vang lên.
“Chị ơi, chị ?” — cô bé hỏi.
Vu Duyệt lúc mới nhận má ướt lạnh.
Kỷ Hàn dậy, bước tới, khẽ lau nước mắt cho cô, giọng bất đắc dĩ: “Nếu em , sẽ kể nữa.”
“Muốn .” — Vu Duyệt nắm chặt cổ tay , hiểu , cô chỉ . Muốn giọng thêm một chút nữa.
“Được.” — Kỷ Hàn cúi mắt, khẽ — “Anh kể cho em .”
Lý Hiểu Hiểu cũng gần, cùng với cha ngốc , năm xổm thành vòng tròn.
Giọng Kỷ Hàn chậm rãi: “Đây là một câu chuyện tẻ nhạt.”
Anh nhẹ nhàng: “Ngày xưa, một nhà sư ngang một ngôi làng. Ở đó, ông gặp một thương nhân, một phụ nữ, và một con yêu quái.
Thương nhân sắp phá sản, con của phụ nữ thì bệnh nặng.
Nghe đồn trong làng tiên, họ đến cầu tiên.
con yêu sợ tiếng mõ của nhà sư.
Vậy là nó dụ dỗ phụ nữ, rằng nhà sư đó là Đường Tăng — ăn thịt ông sẽ cứu sống con cô .
Nó lừa thương nhân rằng uống m.á.u Đường Tăng sẽ khiến phát tài.
Thế là ba hợp sức, bỏ t.h.u.ố.c mê canh cho nhà sư uống. Nhà sư ngất , họ c.h.ặ.t đ.ầ.u ông, rút hết máu, xẻ thịt từng miếng.
Nhà sư c.h.ế.t . Đứa con của phụ nữ khỏi bệnh, còn thương nhân kiếm tiền.”
Vu Duyệt im lặng — câu chuyện dành cho trẻ con.
Cô hỏi: “Rồi nữa?”
Những kẻ đó trừng phạt ?
“Sau đó…” — Kỷ Hàn bình thản — “Cháu trai của phụ nữ mắc bệnh lạ, của cải nhà thương nhân cũng tiêu tan, còn gặp tai họa lớn hơn .
Họ hoảng hốt, đến tìm yêu quái cầu cứu. Yêu quái bảo đó là oan hồn của nhà sư báo thù. Muốn trấn hồn, dâng hiến một thứ gì đó cho ông.
Thương nhân xong, liền sai tìm.
Còn phụ nữ, nghi ngờ, nên hỏi khắp nơi và sự thật: Nhà sư thật chẳng thần kỳ gì cả.
Con cô khỏi bệnh là nhờ yêu quái cho uống t.h.u.ố.c tà, tạm kéo dài mạng.
Nếu cháu sống, cách duy nhất là tìm một chú thỏ nhỏ để đổi mạng.
Thế là cô giấu cháu , sai nó xuống núi bắt thỏ.
Trớ trêu , ai cũng con thỏ đó.”
Nói đến đây, giọng Kỷ Hàn khẽ , mắt nheo :
“Mọi đều thích thỏ nhỏ.”
Lý Hiểu Hiểu nhịn :
“Rồi nữa?”
Kỷ Hàn nhún vai:
“Ai mà ?
Có thể nhà sư thực sự tỉnh , bắt đầu trả thù. Cũng thể, ông chuyện… ngay từ khi uống bát canh .”
Vu Duyệt khó hiểu: “Tại ? Ông sợ c.h.ế.t ?”
Kỷ Hàn sâu mắt cô, trong ánh ẩn giấu điều gì đó mà cô hiểu .
Anh khẽ:
“Có lẽ… vì ông thấy chẳng còn gì đáng sợ nữa.”
Vu Duyệt lẩm bẩm:
“ ai mà sợ c.h.ế.t.”
Kỷ Hàn chỉ lắc đầu, giọng nhẹ như gió: “Thật … chỉ một mới là đáng sợ nhất.”