[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-11-06 17:12:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật … chỉ một mới là đáng sợ nhất.” Vu Duyệt Kỷ Hàn như .
Khi câu đó bình thản, mắt luôn về phía cô, như trút bầu tâm sự gì đó.
Cô bé bên cạnh gãi đầu, mặt ướt đẫm vẻ buồn rầu, “Anh ơi, em thích câu chuyện . Sư thầy đó còn t.h.ả.m hơn cả bé…”
Li Hiểu Hiểu dần quen với ngoại hình kỳ lạ của cặp cha con , cô gật đầu đồng cảm. Kỷ Hàn chống hai tay lên đầu gối, dậy, “Có lẽ bản cũng chẳng cảm thấy gì .”
Anh đang ngược hướng ánh sáng, nắng ấm vẽ nên đường nét cơ thể , phủ lên một lớp ánh sáng mỏng, nhưng thể soi rõ các nét mặt ánh sáng ngược .
Vu Duyệt đ.á.n.h giá câu chuyện thế nào, cũng chẳng tả Kỷ Hàn lúc .
Trong lòng chỉ thấy chút buồn, cô ngẩng lên đàn ông gầy gò hiền hòa mặt, bỗng ôm .
Lúc đó Lý Hiểu Hiểu bất chợt chọc cánh tay cô, thì thầm với Vu Duyệt: “Vũ Tiểu Duệ, dẫn cô bé về ?”
Vu Duyệt gật đầu, “Tớ xin bệnh viện một chút, bệnh viện chẳng hằng năm vẫn một chương trình từ thiện ?”
“Ừ.” Lý Hiểu Hiểu thở dài, “Chương trình chắc cũng thất bại, chờ về tớ cả với trưởng khoa. Tiếc là giờ mất sóng, nếu gọi điện hỏi luôn cho tiện…”
“Hay là tạm dẫn cô bé về chăm một chút?” cô nảy ý, “Ít nhất để cô bé đó đói.”
Vu Duyệt thấy , cô còn một ít t.h.u.ố.c giảm viêm ở chỗ trọ, nãy cũng phát hiện vấn đề ở miệng cô bé khá nghiêm trọng.
Cô với cô bé đang xổm đất, cùng cha vẽ vời bằng que: “Bé về nhà chị vài ngày ? Ở chỗ chị đồ ăn, còn t.h.u.ố.c chữa đau răng cho em nữa.”
Vừa dứt lời, cô bé kịp trả lời thì cha bỗng nhảy bật dậy.
Khi kịp phản ứng, ông xô cô đất, thét lên trong cơn cuồng nộ: “Bé cần thuốc! Bé theo mấy !”
Hai còn vội đỡ Vu Duyệt dậy.
“Có đau ?” Kỷ Hàn vuốt đầu cô.
“Có đau…” Ót cô va xuống đất.
Vu Duyệt vẫn lắc đầu, và đàn ông vốn đang bực tức như đ.á.n.h đột nhiên đổi sắc mặt, quỳ sụp xuống đất, to, hai tay ngừng chắp cúi lạy, “Cầu xin ông, trưởng thôn. Bé lớn , hợp để đem xài. Cầu xin ông, đừng mang con bé , đừng cho con bé uống thuốc…”
Ông cuối cùng còn từng tiếng đơn lẻ nữa, nhưng nội dung ông khiến Vu Duyệt rùng , cô chợt nhớ cảnh tượng phố.
Đứa trẻ dị dạng bỏ rơi…
Một suy đoán ghê rợn ập lên đầu cô.
Không chỉ là thai…
Khó chịu! Cô ôm chặt ngực, cô bé cũng sợ đến bật .
Không đúng, điều đúng!
Cái thôn , còn chỗ nào bình thường nữa? Chỗ nào còn bình thường!
Đầu Vu Duyệt đau nhói, như thể tiếng đang luôn vang vẳng trong đầu cô phản .
Tứ chi cô mềm nhũn, như mất hết sức lực, cô siết chặt cánh tay của đàn ông bên cạnh, van nài, “Về , đưa về nhà, xin .”
Cô ở cái thôn nữa.
Trác Tinh nheo mắt, cảm nhận ấm truyền qua khuỷu tay, “Vu Duyệt, em thực sự rời khỏi đây ? Theo ? Không theo Uông Viễn Hàng ?”
Thanh điệu ôn hòa của tan biến, thờ ơ tên đó kiên nhẫn đợi cô trả lời.
Vu Duyệt giờ còn bận tâm điều gì khác, chân cô mềm nhũn, nửa như dựa Kỷ Hàn, đầu óc cứ lặp lặp hai chữ “ăn ”.
Cô buông tay Kỷ Hàn, cô hiểu hỏi nhiều như , càng hiểu vì vẫn đưa cô ngay; mắt cô lấp lánh nước mắt.
Cô sang Lý Hiểu Hiểu cầu cứu, thì thấy khung cảnh xung quanh đổi.
Trong màn trắng mờ, đàn ông xoay đầu cô , bắt cô thẳng mắt , nét mặt mang một thứ Vu Duyệt hiểu nổi.
“Vu Duyệt.” Anh , “Em chắc chắn chọn chứ?”
Vu Duyệt cảm thấy suy nghĩ như màn sương trắng đó đồng hoá, còn sức để suy nghĩ, cô mơ màng đàn ông mặt, : “Là .”
Một cảm giác lạnh luồn qua eo, đàn ông đột ngột ôm cô lòng. Đầu cô một bàn tay giữ chặt, mũi cô ép vai .
Vu Duyệt ngửi thấy mùi giấy sách thoang thoảng áo . Một tiếng khẽ phát từ n.g.ự.c run run, “Vu Duyệt.”
Giọng thản nhiên, “Em chọn đúng .”
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh sẽ đưa em về.”
Khi ý thức trở bình thường, Vu Duyệt thấy vẫn ở ngoài căn túp lều tranh cũ kỹ đó.
Cha cô bé dậy, chị Cao tới từ khi nào, đang an ủi đàn ông cùng Lý Hiểu Hiểu
Có vẻ tâm trạng của Kỷ Hàn tệ, với Vu Duyệt: “Đi thôi.”
Vu Duyệt ngỡ ngàng, nhớ rõ giữa cô và Kỷ Hàn xảy chuyện gì, cô mơ hồ Kỷ Hàn: “Sao đợi đám Hiểu Hiểu nữa?”
Kỷ Hàn cau mày, hình như hài lòng lắm, “Em cùng họ ? Như sẽ phiền phức.”
“ cùng Hiểu Hiểu về, chúng rõ việc cho , thôn quá nguy hiểm.” Vu Duyệt bình tĩnh , “Nếu thì chúng cùng .”
Kỷ Hàn mím môi, im lặng.
Cô vẫn tỉnh táo…
Chưa nhận trong nhóm đó, chẳng còn mấy là bình thường nữa.
Cuối cùng Vu Duyệt cũng thể đem cô bé , lúc họ về quá giữa trưa.
Chị Cao chị sẽ ở tiếp tục khiến cha đứa trẻ “giác ngộ”, ba còn về.
Bầu trời ở thôn Châu An như nặng nề hơn , mây đen u ám, ánh sáng xuyên nổi.
Trên đường chẳng còn bóng , gió thổi qua cũng lạnh.
Khi sắp về tới chỗ trọ, bỗng ngược chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-57.html.]
Là một đàn ông trạc bốn mươi, mặc áo Tôn Trung Sơn, tóc đen chải gọn . Trông ông giống tầng lớp học, khác với những nông dân quanh đây, toát khí chất văn nhân tao nhã.
Ông như chỉ ngang qua, liếc ba họ một cái, nhanh chóng rút ánh mắt.
Vu Duyệt nhận thấy ông Kỷ Hàn lâu hơn, vẻ mặt như ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng đè xuống.
“Nhìn gì?” Kỷ Hàn hỏi.
Vu Duyệt chỉ về phía , “Người nãy hình như lâu.”
Mặt Kỷ Hàn đổi sắc: “Đi cần để ý.”
Giọng , như thể thấy đó từ , thậm chí quen ông .
—
Uông Hải về nhà, ba cháu ở chờ từ lâu, chỉ thiếu Viễn Hàng là đến.
“Cha.” Uông Đức Toàn chạy vài bước đến gần, “Cha cuối cùng cũng xuống núi .”
Uông Hải đáp nhẹ, “Viễn Hàng ?”
Uông Đức Toàn vội , “Nó ở chỗ nhà mới, chắc cùng đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp?” Uông Hải nhíu mày, “Là nhóm lạ ? Mày gặp họ ?”
Uông Đức Toàn gật đầu, “Lúc họ đến thôn con thấy , mấy phụ nữ trong đó, con mang nến và đồ tắm t.h.u.ố.c đến.”
“Họ dùng .” Uông Hải xuống ghế, nhấp một ngụm , “Tao gặp ba , trong đó hai phụ nữ, thể chất họ đổi.”
“Nếu tắm t.h.u.ố.c thì thành ‘mãnh’ xong, mời con quỷ trong nến.” Ông liếc Uông Đức Toàn, “Họ đến đây bao nhiêu ngày nhỉ?”
Giọng ông nhẹ, bất cần, mà Uông Đức Toàn sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Phụ nữ trong thôn Châu An ngày một ít, những loại t.h.u.ố.c đó quá hàn, khiến phụ nữ chẳng còn khả năng sinh đẻ nữa.
Cha càng nhẹ, lòng càng sợ; vẫn nhớ hai c.h.ế.t thế nào, và cha lên vị trí hiện tại .
“Cha.” Hắn vội nịnh nọt, đưa túi đồ đó cho cha, “Đây là vật tạ ơn của con.”
Uông Hải liếc qua, gật đầu: “Ừ.” Ông nhấp , “Bắt mấy phụ nữ đó , đừng để họ thắp nến, khi ‘mãnh’ chứa ma thì thể sinh nở nữa, ai cũng giống Uông Thiến Thiến .”
Uông Đức Toàn lau mồ hôi, cái tên đó từ miệng cha mà cảm thấy như cách biệt cả một kiếp .
Ai ngờ, năm mươi năm , thành “mãnh” là Uông Thiến Thiến c.h.ế.t.
Hơn nữa còn bỗng dưng thai, m.a.n.g t.h.a.i đứa con của thằng khốn nào trong làng , đáng ghét nhất là cô một vị giáo sư dân tục từ ngoài dẫn .
Vị giáo sư , khi cô sinh một bé trai, vài năm bệnh mà c.h.ế.t sớm.
Uông Thiến Thiến đem đứa bé theo lấy chồng thứ hai.
chẳng bao lâu cả nhà đó cũng c.h.ế.t hết.
Người đồn là điên loạn, chồng g.i.ế.c Uông Thiến Thiến, Uông Thiến Thiến đầu độc con riêng của chồng.
Bốn , chỉ còn con trai dị dạng sống sót.
Uông Đức Toàn khẩy.
Người thành “mãnh” còn bình thường ? Ma là thứ mang âm khí nặng, cô điều khiển ma, nên cả những xung quanh cũng ảnh hưởng tinh thần mất kiểm soát.
Hoặc thể họ vốn vấn đề.
nghĩ đến bé còn sống sót , Uông Đức Toàn nuốt nước bọt, lớn của , chỉ vì xử lý chuyện đó mà để bé lớn lên, nuôi hổ thành họa.
Rồi cha g.i.ế.c.
Hắn cũng lạnh lùng, nhưng g.i.ế.c con … chỉ thể cha đúng là cha .
Uông Đức Toàn thầm mỉa, lão già trăm tuổi thật là quái vật.
Lúc Uông Hải hỏi: “Mày là cái hộp trong miếu trống ?”
Uông Đức Toàn gật lia lịa, “ . Nếu gọi dám gọi cha về? Bọn con thật sự đối phó nổi con quỷ .”
“Mày phát hiện , ở ngay trong nhóm đến đó ?” Uông Hải lạnh lùng .
“Cái gì!” Mang vẻ sửng sốt giả vờ, Uông Đức Toàn từng thấy tên Trác Tinh . Cũng thể gọi là đứa trẻ, nó c.h.ế.t lúc hai mươi bốn, chính cỏn tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u nó.
Tiếc cho khuôn mặt , vì quá nhiều mà lão quái để ý, nên tuổi còn trẻ g.i.ế.c.
Uông Đức Toàn còn nhớ rõ khoảnh khắc c.h.ặ.t đ.ầ.u Trác Tinh.
Thân hình thanh tú của thanh niên im mắt nhắm chặt, như tất cả, như chấp nhận chuyện.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hắn lè lưỡi, c.h.ế.t thì gì giải thoát chứ?
Dao vung, m.á.u nóng b.ắ.n đầy mặt , lau tay cái đầu lăn tròn —
Hoá , đứa con “mãnh” sinh , khi c.h.ế.t cũng chảy m.á.u giống như họ.
Hắn còn nhớ khuôn mặt Trác Tinh, trong nhóm ngoài !
Uông Hải liếc , “Chỉ là ma che mắt thôi, mày thật thấy hả.”
Uông Đức Toàn run rẩy, vững nữa, bệt xuống đất, vẻ hoảng hốt, “Vậy … đến mức mê hoặc con .”
Lần thật sự cảm nhận nỗi lòng của đứa con hôm sáng — nếu thật sự trả thù thì đây!
Người c.h.ặ.t đ.ầ.u Trác Tinh chính là !
Dù chỉ là công cụ theo mệnh lệnh của cha…
Điều quan trọng là chắc chắn sẽ thắng !
Uông Đức Toàn ôm chân cha mà lóc, “Cha! Cha, xin cha thu phục , như , kiểm soát , nuôi đồ chơi của ! Cha chứ? Con cha mấy năm nay nuôi con ma mạnh thế mà? Nên cha mới bỏ nó trả về miếu…”
Uông Hải nhíu mày, vứt bỏ ý định can thiệp, nhưng cũng thể thật sự ngơ. Ông cau mày với Uông Đức Toàn: “Mày lấy đầu về .”