[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-11-06 17:24:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo kế hoạch, chuyện thông báo tìm cách rời khỏi đây giấu kín, tuyệt đối để cho Uông Viễn Hàng .
Khi về, ba họ cố tình xem đường hầm một . Lối đá núi che khuất hơn nửa, thể bằng xe, chỉ thể bộ.
đó chỉ là đoạn đầu — ai nếu chui qua khe đá bên trong đường hầm, tình hình sẽ .
Nói thật, việc vô cùng mạo hiểm, bởi những tảng đá chồng chất lên hề định, thể sẽ sụp thứ hai.
Vu Duyệt thể chịu đựng nổi nữa — chỉ cần nghĩ đến chiếc túi xách đen , cùng khuôn mặt phẳng lì như ủi của lão trưởng thôn, cô thấy buồn nôn.
Cái thôn … ăn thịt !
Rõ ràng là giữa ban ngày, mà Vu Duyệt vẫn lạnh run khắp . Cô luôn cảm giác ai đó đang rình , trong bụi cỏ ven đường, mái nhà, trong khung cửa sổ…
Vô ánh mắt ẩn giấu ở đó — mà những ánh mắt , chắc chắn là những gương mặt phẳng lì, đang , đang chảy nước dãi, miệng nứt toác , mắt dán chặt cô, miệng thì nhai ngấu nghiến những khúc xương trong tay.
Vu Duyệt đó chỉ là ảo giác, nhưng cô thể ngăn nổi . Càng ép bản nghĩ tới, cảm giác ghê tởm càng lan dữ dội.
Gió lạnh thổi qua, ngay cả cây hoè cổ bên đường cũng như biến thành một con quái vật đang giơ vuốt.
Vu Duyệt kìm , ôm chặt hai vai .
Thật sự lạnh…
Ngay lúc , cô ngửi thấy mùi sách giấy nhè nhẹ.
Kỷ Hàn dường như tiến gần hơn. Anh gì, nhưng chỉ cần hít hương khí quen thuộc , Vu Duyệt bình tĩnh .
Cô buông hai tay đang siết chặt, để mặc chúng rũ xuống.
Khi họ sắp đến cửa, Kỷ Hàn bất ngờ nắm lấy cổ tay cô. Những ngón tay lạnh lẽo siết da, trong đôi mắt nhạt màu như phủ một lớp sương, sâu thẳm đến lạ thường.
“Vu Duyệt, em chọn… là .”
Anh cô, lặp từng chữ.
Lý Hiểu Hiểu trong sân, Vu Duyệt thoáng qua, đàn ông mặt.
Cô khẽ gật đầu, đối diện với ánh mắt nhạt màu :
“Ừ, chúng cùng .”
Kỷ Hàn lúc mới nở nụ — đôi môi mỏng khẽ cong, ánh sáng như ngưng tụ trong mắt .
Trác Tinh thích Vu Duyệt thẳng như . Anh thích thấy hình bóng của chính phản chiếu trong mắt cô.
Bởi trong khoảnh khắc , Vu Duyệt như thể đặt trong thế giới của — trong mắt cô, chỉ .
Bất chợt, thấy rằng cho dù dẫn theo vài nữa cũng chẳng , vì họ vốn chẳng sống bao lâu. Dù cùng, họ cũng thể cướp ánh của cô khỏi .
Trác Tinh khẽ vuốt ngón tay, gương mặt tròn của cô gái, cảm giác ngứa ngáy trong lòng dâng lên…
Vu Duyệt đang định rời , thì đầu cô xoay mạnh .
Đau điếng! Gò má truyền đến cảm giác nhói buốt — Kỷ Hàn cúi đầu, c.ắ.n cô một cái.
“……”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Vu Duyệt ôm nửa bên má, dùng ánh mắt lên án đàn ông mặt.
— Tại c.ắ.n ?!
Người sững một chút, dường như chính cũng hiểu vì . Rồi khẽ , giọng rung lên trong lồng ngực:
“Gầy . Về ăn nhiều chút.”
Vu Duyệt chẳng hiểu gì cả, theo phản xạ bóp má thử — vẫn còn thịt mà? Chắc gầy?
động tác đó vết c.ắ.n đau nhói, khiến cô cảm nhận rõ cảm giác để da .
Nghĩ đến đó, hai tai cô đỏ bừng lên.
“ về đây.”
Vu Duyệt nhỏ, chạy trốn.
Trác Tinh theo bóng lưng cô, mãi đến khi cô khuất trong phòng mới thu hồi ánh mắt. Anh dựa khung cửa, gió thổi lật tà áo — đôi mắt nheo .
Chiếc đầu lâu tìm thấy.
Trác Tinh thấy trong lòng nổi lên một tia khó chịu — vì xác của chạm , mà là cái hố chôn là do cô gái tự tay đào, bằng bàn tay thương, dùng cành cây khô từng chút từng chút moi đất .
Anh còn nhớ rõ hình ảnh cô cúi đầu, má phồng lên, từng nhát từng nhát chọc xuống đất. Đất núi cứng, khó đào, nhưng cô cứ thế kiên trì, mồ hôi rịn nơi chóp mũi, hàng mi run run — chăm chú và đáng yêu vô cùng.
Thành quả nửa ngày như thế, giờ phá hỏng dễ dàng. Nếu cô , chắc chắn sẽ buồn.
Trác Tinh cụp mắt, trong lòng lạnh lẽo. Đám sâu bọ , thật sự định để họ rời khỏi đây ?
Vu Duyệt trở về phòng, còn kịp tìm Mục Duyệt Khả, thấy Uông Viễn Hàng giường cô, mặt u ám.
“Em ngoài với ?” — giọng lạnh như băng.
Tim Vu Duyệt thắt . Người đàn ông tự tiện phòng cô, giường cô, còn dùng thái độ đó để chuyện.
“Ừ.” — Cô định chối.
Vu Duyệt hiểu vì từng thích một như thế . Giờ đây, cô chỉ thấy ghê sợ, chút cảm giác tội vì định giấu để rời cũng biến mất.
Uông Viễn Hàng đột nhiên nổi giận:
“ ! Tránh xa ! Tránh xa !”
Hắn bóp chặt vai cô, những ngón tay siết mạnh đến đau nhói.
Vu Duyệt cau mày, cố gắng đẩy nhưng đủ sức, giọng lạnh như băng:
“ quyền gian riêng của .”
Ánh mắt Uông Viễn Hàng u ám:
“Cô định theo đúng ?”
“…Không.”
tin. Đôi mắt đỏ rực, gần như lồi khỏi hốc:
“Cô với Kỷ Hàn! Cô thích …”
Rồi buông tay, bỗng như kẻ điên:
“Ha ha ha… Cô thích Kỷ Hàn!”
Hắn ôm đầu, , cuồng quanh phòng. Vu Duyệt vội nắm lấy tay nắm cửa, định trốn, nhưng chặn — bóp chặt vai cô nữa:
“Bác sĩ Vu! cần bất kỳ ám thị nào nữa! Chỉ cần cô nhớ — cô thể với Kỷ Hàn! Người cô thích là !”
Lực bóp quá mạnh, vai cô đau như sắp gãy.
“ đang gì.” — cô lạnh lùng đáp.
lấy một con dao, nắm lấy tay cô, rạch một đường ngón tay. Máu tươi theo đường vân nhỏ xuống, nhỏ đúng một con búp bê mặc đồ đỏ.
Giọt m.á.u rơi lên giữa trán con búp bê, hút trong, biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-58.html.]
Vu Duyệt sững sờ, cảnh đó trong kinh ngạc — thì bên tai vang lên giọng :
“Bác sĩ Vu, cô thích . Đừng với nữa.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng. Cảm giác điều khiển ập tới.
Cô lặp lời :
“Không với … với nữa…”
lúc , tiếng gõ cửa. Uông Viễn Hàng mở.
Là Kỷ Hàn.
“Vu Duyệt.” — cau mày cô.
Vu Duyệt đờ , đôi mắt trống rỗng. Uông Viễn Hàng lập tức ôm eo cô, giả vờ mật, với giọng dịu dàng:
“Bác sĩ Vu, với giáo sư Kỷ về quyết định của cô .”
Vu Duyệt dần tỉnh — cô với .
Cô ngẩng đầu, chậm rãi từng chữ:
“Kỷ Hàn, … thể với .”
Không khí lặng như tờ.
Vu Duyệt ngẩng đầu , đàn ông cúi xuống vì khung cửa thấp. Ánh mắt họ giao .
Cô nên diễn tả cảm xúc trong mắt — chỉ thấy ánh sáng trong đó dần tắt, hàng lông mày đang cố kiềm nén giận dữ trở nên trống rỗng, như tấm ảnh cũ cô từng thấy.
Ánh mắt dường như đang — Anh bỏ rơi . Lại một nữa .
Tim cô nhói lên.
“Tốt lắm.” — Anh gượng , nụ chẳng chạm đến đáy mắt.
“Vu Duyệt, đây là lựa chọn của em ?”
Không… !
Vu Duyệt thấy vẻ mặt đó của , khiến tổn thương vì . Cô sức lắc đầu, nhưng cơ thể lời — run rẩy ngừng gật đầu.
Trong đầu cô như nổ tung. Từng câu từng chữ của Uông Viễn Hàng đang ăn mòn thần kinh cô:
“Đừng với … cô thích … rời khỏi Kỷ Hàn…”
Không! Cô rời !
Cô nắm chặt vạt áo trắng của Kỷ Hàn, nước mắt rưng rưng nhưng thể lời. Chỉ để chống mệnh lệnh , để giữ , cô dốc hết sức.
Cô siết chặt vạt áo , , mồ hôi lạnh túa trán, đầu đau như nứt , nhưng vẫn c.ắ.n môi mà chằm chằm.
Hai im, chẳng buồn để ý đến Uông Viễn Hàng đang giận dữ bên cạnh.
“Haiz…” — đàn ông khẽ thở dài.
“Ngủ .”
Bàn tay che lên mắt cô:
“Anh . Anh sẽ đợi em tỉnh .”
Không vì , ngay khoảnh khắc bàn tay chạm , đau đớn đều tan biến.
Cô thật sự quá mệt . Nếu thể ngủ một chút… nếu rời …
Vu Duyệt chìm giấc ngủ sâu.
Uông Viễn Hàng cô trong lòng Kỷ Hàn, gân xanh nổi đầy tay.
— Thuật chú… mất hiệu lực?
Hắn vội lấy con búp bê trong túi , thấy nó vẫn nguyên vẹn, mới thở phào.
Không , chỉ là phản ứng tạm thời. Máu đầu ngón tay còn mạnh hơn tóc, chỉ cần định, Vu Duyệt nhất định sẽ rời bỏ Kỷ Hàn.
Hắn Kỷ Hàn nhẹ nhàng đặt Vu Duyệt lên giường, cẩn thận tháo giày tất, đắp chăn cho cô, mới —
Đôi mắt lúc còn chút cảm xúc nào.
Lớp mặt nạ dịu dàng xé bỏ, để lộ ánh lạnh như thép.
Khí thế khiến Uông Viễn Hàng lùi nửa bước, kinh ngạc — Kỷ Hàn… thì cũng là một kẻ điên che giấu kỹ hơn cả !
vẫn tự tin — lá bùa trong tay chính là tấm khiên bảo vệ .
“Anh thể gì ! Nếu c.h.ế.t, bác sĩ Vu—”
Còn hết, nhàn nhạt mở miệng:
“Cô cũng sẽ tự tìm cái c.h.ế.t, ?”
Uông Viễn Hàng biến sắc:
“Anh… ?”
Kỷ Hàn trả lời. Anh chỉ cô gái đang ngủ, giọng dịu :
“ từ lâu .”
Uông Viễn Hàng gằn giọng:
“Nếu cô tiếp tục đau khổ, thì nhất là tự rời .”
Trác Tinh đàn ông tự cho là đúng , sát khí dâng tràn, nhưng một điều đúng — Vu Duyệt thực sự đau đớn.
Cô co , cau mày trong giấc ngủ. Anh cúi xuống, vuốt phẳng hàng lông mày .
“Ngủ , Vu Duyệt.”
“Anh — em sắp nhớ , đúng ?”
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên khoé môi cô, xoay , Uông Viễn Hàng :
“Ra ngoài. Đừng phiền cô .”
Uông Viễn Hàng lập tức khống chế, cơ thể cứng đờ bước ngoài.
Trác Tinh cũng rời .
Anh thật sự đói. lúc, vài “con sâu” đang đến gần.
Trước khi , cô gái đang ngủ:
“Vu Duyệt, mong em sớm tỉnh .”
“Hy vọng khi đó… em đừng sợ.”
Anh khẽ .
“ chắc chắn là em sẽ sợ đấy.”