Trời càng ngày càng nóng, bên ngoài tán ngô đồng cứ lay động, trong nhà máy hóa chất lúc nào cũng mở cửa sổ  để thông thoáng.
Trên đường  đến xưởng, Kiều Yên  thu hút   bao nhiêu ánh .
“Mau  Kiều Yên kìa.”
“Nha, đây là Kiều Yên? Thời điểm mang thai còn  thể  như  ?”
Phùng Trân Hoa chạy nhanh qua kéo đồng nghiệp của , trong mắt  ngăn  sự kinh diễm, “Chuẩn    còn bận váy mới? Thật sự  quá ,   mua ở bách hóa nào?”
Cao Tĩnh Hoa cũng tán thưởng, “Màu sắc , hoa văn  thật sự  mới mẻ,  thị trường còn  thấy qua a.”
Hôm qua Kiều Yên cố ý đến xin xưởng ủy thời gian mang thai   bận váy  . Dù  Kiều Yên cũng  văn phòng,   ai nhòm ngó, huống hồ còn là vợ của chủ nhiệm Viên, cho nên lãnh đạo xưởng   nhiều lời liền đồng ý dễ dàng.
Chớp chớp mắt, khó  dịp Kiều Yên lộ  vẻ nghịch ngợm, “Cô  đúng , bách hóa  mua  váy  , là của em gái  may cho !”
Từ khi bận váy mới, tâm tình cũng theo đó mà  lên  ít.
Lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve cái bụng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Kiều Yên thật sự   cảm giác hiền tuệ của   .
Phùng Trân Hoa  nhịn  líu lưỡi, “Em gái của cô tay nghề  như , cái váy  thật , tốn  ít tiền ?”
“Là nha,  cũng  thấy qua. Chắc là nhờ chồng của em , em rể  là   bản lĩnh, quen    nhiều ông chủ, hẳn là  theo con đường thương nhân.”
Kiều Yên thừa nhận, chị thật sự  chút tâm tư, chị cố ý  mặt các đồng nghiệp của  khoe .
Bày bán vỉa hè thì  ,     cũng   là ông chủ nhỏ ? Này cũng  tính là gạt .
“Em rể tiền đồ thật lớn nha.  coi qua , vải   ,  cũng  mua.” Nói xong, còn ngượng ngùng lấy tay che miệng .
Phùng Trân Hoa là tổ trưởng của tổ sản xuất hai, cùng chị  quan hệ  . Kiều Yên che miệng , “Có thể nha, hai mươi đồng một váy, nếu   đặt giùm cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-195.html.]
Hét giá lên cao, một chút cũng  nương tay.
“Trời, mắc như ?” Phùng Trân Hoa sửng sốt hồi lâu.
“Kia, đương nhiên , cô sờ vải thử .” Bởi vì may váy cho phụ nữ mang thai, nên Kiều Hoa cố ý chọn loại vải thoáng với mềm nhất  thể.
Phùng Trân Hoa cũng  khách khí mà sờ sờ thử, mấy đồng chí nữ khác cũng  tiếng động dịch  gần.
“Thật sự vải  sờ  sướng, mềm mềm mịn mịn.” Chất liệu của vải thoải mái miễn bàn,   còn thoáng khí,  giờ cô   sờ qua vải nào  như  . Mắc như  cũng đáng, váy   , mặc nó  chắc chắn sẽ  mát,  còn chút khó chịu nào của mùa hè nữa .
Nghĩ tới nghĩ lui, Phùng Trân Hoa vẫn quyết định mua.
Kiều Yên bụng bầu lớn như thế mặc còn , dáng  cô  thon thả thế   thể thua kém ? Hiển nhiên là  thể nào.
“Kia, , đặt giùm  một váy !” Khẽ cắn môi, Phùng Trân Hoa hạ quyết tâm sẽ mua cái váy. Cô  năm nay mới 21, năm  mới quen  một đồng chí nam,   cái váy   thể mặc  mắt nhà bạn trai, cho nên   hai lời liền quyết định  tiền.
“Làm chị em giá  là  lấy hữu nghị  đấy.” Kiều Yên cong môi .
“Nha! Cầu còn  !” Vốn dĩ còn do dự chỗ giá cả,  như  Phùng Trần Hoa càng thêm vui vẻ, hừ hừ hát mấy câu trong miệng   chỗ  của .
Kế toán Liễu tới phân xưởng lấy tài liệu, thấy Kiều Yên mặc  như  cũng động tâm, chị   đến sờ sờ chất vải, quả thật  mịn,thời tiết  mặc  nhất đinh sẽ  mát!
“Con gái  cuối tuần cày  xem mắt, con bé thon thả mặc váy  hẳn là  tồi ?” Đối phương là cháu trai của chủ nhiệm Khâu,  cái gì cũng  bắt mối   tay.
Kiều Yên   chị , : “Có thể a, Hải Đường nhà chị   xem mắt ? Con bé lớn lên xinh như , cả  thon thả, khẳng định mặc lên sẽ  mắt hơn  nha.”
Đừng  Kiều Yên như , thật sự chị   năng lực tiếp thị,  , khen   đến tận chín tầng mây, ai mà  động lòng.
“Được a,  nhờ em cô  may cho con bé một cái váy nha.” Thời     quan tâm đến chuyện đụng hàng   đụng hàng,  thể mặc giống kiểu dáng với  khác, đây   đại biểu cho mắt  của bọn họ  !
“Được,  thành vấn đề.” Kiều Yên móc từ trong túi của   một quyển sổ nhỏ,  lấy trong túi  thêm một cây bút máy.
“Còn ai  nữa , để  ghi  cho khỏi quên.”