Trong lòng Kiều Hoa  rõ ràng.
Gần đây trong nội viện  thể nào yên bình nỗi, chuyện nhà họ Trần còn  giải quyết xong, nhà Lưu Hiểu Hồng  xảy  chuyện. Thật đúng là, chuyện   xong chuyện khác  tới…..
“Mẹ, học  nghĩa là gì  ạ?” Kiều Minh chạy tới, nắm lấy tay Kiều Hoa, hỏi.
Kiều Hoa che miệng nhỏ của con trai , “Trước tiên, chúng  đừng  chuyện.”
Ngô ~ chớp chớp mắt, giống như   khí nghiêm trọng  lây nhiễm, Kiều Minh  dám mở miệng.
“Gì? Còn  loại sự tình  nữa ?” Ngô Quế Phương  dám tin. “Không  khả năng  . Con trai cô   mỗi tháng đều cầm tiền về , tiền lấy từ chỗ nào?”
Trừ bỏ mỗi tháng cần tiền lương về đúng hạn, còn  tiền học, tiền cơm, sách vở các kiểu…. Này tiền ở  !
“Mấy  đừng hỏi….…”
“Nói! Mau ! Con lấy tiền  ở  ?”
30 đồng a! Một tháng 30 đồng! Từ tháng chín đến giờ  ba tháng, tức là 90 đồng! Mỗi ngày đều đến trường  học,  tiền  lấy ở chỗ nào!
Lưu Hiểu Hồng quả thực  sợ hãi, chị  sợ con trai   ăn trộm tiền.
“Làm  ,   ?” Lỗ tai bà cụ Phùng  , đến bây giờ mới  thấy tiếng động, bà cụ chống gậy chậm rì rì  .
Nhìn thấy cháu trai, đuôi lông mày  nhíu , vẻ mặt đầy mờ mịt, “Hữu Vi,  cháu    mà ở đây?”
Phương Hữu Vi như thấy cứu tinh, vội nắm lấy tay bà cụ, “Mẹ, bà nội, chúng   nhà  …..”
Lưu Hiểu Hồng  d.a.o động, Phương Hữu Vi cẩn thận túm lấy áo bông của chị .
“Ở chỗ   cho rõ ràng!” Lưu Hiểu Hồng tức giận , mặc kệ con trai  gì chị  cũng  , hất tay   , “Chẳng lẽ tiền  thật sự là tiền ăn trộm ?”
“Không …..” Phương Hữu Vi gấp đến nổi mặt cũng đỏ lên. Bây giờ trời vẫn còn gió, nhưng  trán    chảy mồ hôi.
Cậu   những  hàng xóm đang  xem kịch vui, chỉ cảm thấy tôn nghiêm của    đạp nghiêm trọng, hơn nữa còn  chính tay  ruột mà   yêu thương  đạp.
Bà cụ Phùng  rõ nguyên nhân, bà cụ  con dâu   cháu trai, “Tiền gì? Hai đứa  cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-246.html.]
Lưu Hiểu Hồng tức giận  nhẹ, vốn dĩ chị   giấu bà cụ, nhưng Phương Hữu Vi cố tình  giải thích, chị  gấp đến độ hét lớn, “Cháu trai của    ! Thằng bé  ăn trộm!”
“Không  a, con  !” Phương Hữu Vi nắm chặt tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Ngực phập phồng kịch liệt, hít sâu một , nhắm chặt mắt  như tiếp thêm dũng khí, “Con….Con lấy từ chỗ  yêu!”
Tất cả   đều kinh hãi, bao gồm cả    là Lưu Hiểu Hồng.
Lúc , mấy  ở ngoại viện  âm thanh ồn ào hấp dẫn, Phương Hữu Vi  thấy tiếng bước chân,   ngẩng đầu lên  nhanh  cúi xuống.
“Con, con thật sự  cho  tức c.h.ế.t mà a Hữu Vi!” Lưu Hiểu Hồng thực sự tức  xỉu.
“Quen khi nào? Bao nhiêu tuổi? Đang  gì?” Trương Hồng Yến hỏi  Lưu Hiểu Hồng.
Phương Hữu Vi  bà  một cái, lắp bắp trả lời: “Hai mươi…..Bán, bán ở vỉa hè.”
Giọng  của Phương Hữu Vi càng lúc càng nhỏ, “Tiền đều là do cô  đưa con. Con, con   sẽ nghĩ cách trả cho cô ….”
“Cái gì?” Người từ  đến nay luôn ôn hòa như Lưu Hiểu Hồng  khi  xong  chọc tức đến vỗ ngực, “Hồ đồ a! Hữu Vi, con nghĩ cái gì a!”
Này   là ăn cơm mềm !
“Con thà rằng  với  ngoài rằng con học  chứ    với  với bà nội ?! Con thà để cho  ngoài nuôi chứ    nuôi ?! Kia, bày quán thì  gì !” Lưu Hiểu Hồng kích động mà dùng tay đập con trai, bà cụ Phùng nhanh chóng chạy tới kéo cháu trai .
“Gấp cái gì,  gì từ từ !” Bà cụ dùng gậy gõ xuống đất mấy cái, “Đi,  nhà!”
Đoàn  vội vã   phòng, Ngô Quế Phương cùng Trương Hồng Yến cũng  theo. Kiều Hoa vốn dĩ cảm thấy đây là chuyện nhà  khác  nhất là đừng nên can dự, nhưng thấy mấy  Ngô Quế Phương đều  theo, cô nhịn   mà nối gót chân….
Trong nhà  đốt một chậu than,  ấm lan  khắp nhà, nhưng  khi đoàn  tiến ,  cảm thấy lạnh lẽo.
Lưu Hiểu Hồng  con trai chọc tức  nhẹ, chị    ghế, Ngô Quế Phương  đằng  giúp chị  thuận khí. Sau một hồi, Lưu Hiểu Hồng mới khôi phục  lý trí.
Chị  đập tay xuống bàn một cái rầm,  cho   hoảng sợ.
“Kia, nữ đồng chí đó hai mươi tuổi, so với con lớn hơn hai tuổi. Tuổi , con gái nhà     sách thì  , còn con bé chạy  bán vỉa hè? Kia,   thể là   đắn  a! Con hỏi chị Kiều Hoa xem, bày bán vỉa hè  mấy   đắn như  Sơn Tùng?”
Ánh mắt dừng  Kiều Hoa một chút, Phương Hữu Vi nắm chặt tay, nơm nớp lo sợ,   rót cho Lưu Hiểu Hồng một ly nước ấm, “Mẹ,  đó con  với   nhiều  chuyện con  học  nhưng  vẫn luôn  đồng ý. Con thật sự  còn cách nào khác….”