“Chị Kiều Hoa,  chuyện gì ?” Cậu  siết chặt bút máy, khi đối diện với cô  chút    .
Mấy ngày  gặp, Phương Hữu Vi tiều tụy  nhiều, hai mắt sưng vù,  chút hồng. Ngồi  ghế trong   càng thêm nhỏ bé, chiếc áo len đen càng phát họa rõ  thể gầy gò.
“Không  gì, tới thăm em chút thôi.” Nhìn 4 phía xung quanh, nhà tuy nhỏ nhưng  dọn dẹp  ngăn nắp.
Phòng bên  là phòng của bà cụ còn phía trong là phòng của Lưu Hiểu Hồng.
Đi lên, đưa tập vở trong tay qua, “Này là tài liệu ôn tập của chị gái chị, em  thể  thử.
“Cảm ơn chị ạ.” Nhận lấy tập nhưng      gì.
 là   ôn thi  nhưng   thi văn hóa mà là thi vẽ tranh.
Kiều Hoa tiện tay cầm một cuốn tập, Phương Hữu Vi  chút thẹn thùng  cướp .
“Em   vẽ,  .”
Kiều Hoa tránh , cầm bức tranh  tay thưởng thức, “Không  cả, chị chỉ tùy tiện xem.”
Nhìn bức tranh thật lâu, cô   lời nào, trong phòng yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi.
Thấy cô nãy giờ   gì, mới đầu  chút chột , Phương Hữu Vi nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh  thật vang.
“Em bình thường vẫn ở nhà học bài, chỉ khi nào mệt mỏi mới vẽ một chút….Em thật sự  học.” Cậu  sợ Kiều Hoa nghĩ rằng    học chỉ lo vẽ vời phí thời gian.
Kiều Hoa chợt nở nụ , “ n,  là em vẽ ? Rất  a, em  thi  viện mỹ thuật thật sự  phí tài năng.”
“A? Em….”
“Thật đó.” Lật sang trang khác, nhịn   mà khen, “Vẽ  ,   em  học qua lớp mỹ thuật  ?”
Phương Hữu Vi sửng sốt một chút  lắc đầu, “Không,  …”
Những năm 80,   đắn ai   học nghệ thuật, thời    chỉ coi trọng những môn văn hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-250.html.]
“Từ  đến giờ em chỉ vẽ cho vui  học qua lớp nào.” Hơn nữa, với  cảnh gia đình của   thì  gì  tiền cho    học mỹ thuật, đó là một môn học đốt tiền.
“Vậy thì em  lợi hại đó.” Đôi mắt Kiều Hoa chân thành, cô niết niết ô vuông giấy, , “Em xem, đây là tranh vẽ vật, em đổ bóng  sai. Nếu  học qua lớp mỹ thuật, kỳ thật   ít   thể đổ bóng  như …Em   thiên phú.”
Lại mở qua một trang khác, “Này là tranh phong cảnh ? Em vẽ bằng màu nước ? Màu sắc  thiếu nhưng em vẽ  tệ, hơn nữa phối màu cũng độc đáo.”
“Này là tranh chân dung , em còn   học nhưng vẽ tỉ lệ  . Hình dạng cơ thể cũng  cân xứng, chính là….” Nhìn một chút, Kiều Hoa chỉ  một chỗ, “Chính là dáng chỗ   đúng lắm, em vẽ nét bút ngược lên, càng  lên càng nhạt, như  thì đúng hơn….”
Phương Hữu Vi  tin   cô, trong mắt hiện lên tia khiếp sợ, “Chị Kiều Hoa, chị…”
Lời nhận xét nào của cô cũng  chuyên nghiệp….”
“Em bình thường   vẽ tranh ?” Kiều Hoa  để ý phản ứng của  ,  hỏi.
“ Ân, từ lúc học tiểu học em   vẽ .”
Như nhớ tới cái gì, Phương Hữu Vi bỗng nhiên  dậy, lục tung tủ tìm  vở từ tiểu học đến cao trung của .
Xếp , 20 quyển!
Kiều Hoa mở từng quyển vở , từ lớp 1 đến gần đây,  thể   sự tiến bộ của  , hơn nữa, tất cả đều là do   tự học!
“Đều là em tự tưởng tượng  vẽ ? Không  thầy dạy? Nếu em tự học thì thật sự em   thiên phú a.”
Phương Hữu Vi ngượng ngùng gãi đầu, “Nào  thiên phú, chỉ là em thích như , thích vẽ lung tung. Từ nhỏ  thích vẽ bậy  vở. Trong nhà nghèo   tiền mua giấy vẽ, vật mẫu,  liền dựa  những hình trong sách giáo khoa  vẽ theo. Sau  học cao trung, quen….quen   yêu hiện tại, cô   mua cho em  nhiều sách vẽ.”
Người yêu….Kiều Hoa  hỏi  ,   đối tượng của   là Du Phồn ?  vấn đề   chút mạo , hiện tại là thời điểm mấu chốt…Vẫn là  như   thì hơn.
Kết quả là, Phương Hữu Vi tự đem những quyển sách mà bạn gái mua cho đưa qua cho Kiều Hoa  thử xem.
Cô  , tất cả đều là sách mỹ thuật, cái gì [Tài liệu giảng dạy trọng điểm của tranh màu nước]; [Tài liệu lịch sử của mỹ thuật]; [ Kiến thức cơ bản về phác họa]; [Kỹ thuật vẽ chi tiết trong hội họa]; [Kỹ năng phác họa  cơ bản];....
“Sách   tồi,  đa dạng….Người yêu của em thật  nha.”
Phương Hữu Vi đỏ mặt, ngượng ngùng.