“Là như thế , chúng   cùng quý xưởng hợp tác.” Từ Sơn Tùng  trả lời vấn đề của Tiền Đông Lôi.
“Hợp tác? Chính là lấy quần áo đúng ?” Tiền Đông Lôi  , ánh mắt dừng   Từ Sơn Tùng.
Người  trẻ tuổi,  trong lịch sự văn nhã, cách  chuyện cũng là  học rộng hiểu sâu.
Từ Sơn Tùng nhàn nhạt , lắc đầu, “Không   như .”
Nga? Tiền Đông Lôi buồn bực,  lấy quần áo ở xưởng   thì hợp tác thế nào?
Trước ánh mắt mê mang của Tiền Đông Lôi, Từ Sơn Tùng  về phía Kiều Hoa, lấy bản vẽ .
Đưa qua, “Xưởng trưởng Tiền,  thấy mẫu áo   quen mắt ?”
Tiếp nhận bản vẽ,  từ  xuống ,  khỏi kinh ngạc: “Này giống hệt như váy ở xưởng chúng  a, kiểu dáng giống như đúc….Còn  cái  nữa, mẫu  xưởng chúng  mới sản xuất, cuối tuần mới thêm một lô mới. Váy  bán  , còn  đủ để bán !”
Chiếc váy  do Phương Hữu Vi thiết kế, kiểu váy thủy thủ. Kiều Hoa cố ý sửa  một  chi tiết, cô chọn màu xanh và tím cho mẫu váy , vì thế mà nhóm học sinh nữ  ưa chuộng.
Cũng đúng thôi, chiếc váy   chỉ tạo cảm giác hoạt bát thoải mái. Hơn hết, quần áo của Tử Tinh Đình  nổi tiếng khắp các trường cao trung.
Bây giờ, những học sinh cao trung thảo luận về quần áo chủ yếu là  về quần áo ở Tử Tinh Đình.  mà Kiều Hoa  thể nào may nhiều váy để tồn kho , cô  đủ nhân lực, bằng  hai vợ chồng bọn họ cũng  tới đây tìm nhà xưởng .
“Ngài đoán xem vì    bản thiết kế?” Kiều Hoa ý vị thâm trường   , khóe môi  như  .
Tiền Đông Lôi sửng sốt,  khỏi khiếp sợ, “Thì  những mẫu quần áo đó là do cô thiết kế?!”
Anh  đánh giá Kiều Hoa một vòng,    dám tin  mắt . Anh   tin nhưng  cảm thấy hợp lý.
Kiều Hoa thoạt  là   tri thức, thêm dung mạo xuất chúng của cô, cách ăn ,    còn tưởng rằng cô là sinh viên.
Đương nhiên, Tiền Đông Lôi cho là như ,   thể vẽ  bản thiết kế  thế  hẳn là họa sĩ chuyên nghiệp.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy kính nể.
 mà câu tiếp theo của Kiều Hoa: “Xưởng của  trộm  bốn bản thiết kế của , bản gốc là của ai  cũng  thèm tìm hiểu ?”
Cô  Tiền Đông Lôi  như  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-327.html.]
Khóe miệng Tiền Đông Lôi cứng đờ,  hổ  sang chuyện khác, “Vậy hai  định….?”
Đây là tới hưng sư vấn tội? Không  là  hợp tác ?
Kỳ thật xưởng bọn họ lấy mẫu cũng  thèm hỏi thăm bản chính là của ai, bọn họ còn tưởng đó là quần áo của xưởng quốc doanh nào đó, dù  là  theo mẫu,  bọn họ    thiết kế là ai!
Kiều Hoa tiếp tục : “Nhà  còn  nhiều bản thiết kế,  thị trường vẫn  .   thể bán cho  hoặc là?”
Tiền Đông Lôi thụ sủng nhược kinh, cả  hưng phấn, “Thật sự ? Bao nhiêu tiền?”
Kiều Hoa: “Một bản vẽ lấy  400 đồng, nhưng mà  còn  điều kiện.”
400? Mắc như , 400 đồng   là mua  bao nhiêu kiện quần áo!
400 đồng còn  điều kiện,    ăn cướp luôn .
“Không mắc.” Kiều Hoa , “Anh đến thị trường  nhà  mà xem, mỗi mẫu thiết kế mới đều bán  chạy, dựa theo doanh  thì 400 đồng cũng lắm một tuần  kiếm  .”
Thời buổi  giá cả hàng hóa thấp nhưng giá của quần áo   hề rẻ, chỉ cần   mua,  sợ  hồi  vốn.
“Vậy cô  điều kiện của cô , đó là gì?” Tiền Đông Lôi hỏi.
Kiều Hoa  : “Trên quần áo  in logo của nhà chúng .”
Tiền Đông Lôi khó hiểu: “Logo?”
“ Ân, cửa hàng chúng  gọi là Tử Tinh Đình.” Kiều Hoa .
Nói xong, đem logo của Tử Tinh Đình đưa qua cho   xem.
Logo  hình chú chuồn chuồn nhỏ,  chuồn chuồn   thành hình bầu dục, hai bên là bốn cái cánh,    tô bởi màu tím, kết cấu rõ ràng,  thể  là một cái logo  hảo.
“Không  vấn đề gì…”
Không thể nghi ngờ, logo   . Tiền Đông Lôi nhịn   mà đánh giá Kiều Hoa thêm  nữa,    ngờ nữ đồng chí   bản lĩnh  nhỏ,   thiết kế quần áo   thiết kế logo.
Con chuồn chuồn sinh động thế , vốn dĩ nó là một con trông đáng yêu nhưng qua tay cô gái  mắt  trở nên sang trọng và quý phái…
“Trên mác của quần áo  thể ghi tên xưởng của , nhưng ở tay áo hoặc cổ áo hoặc  n.g.ự.c   in logo của Tử Tinh Đình.”