“Ba ba, con giúp ba ba nha!”
Từ Sơn Tùng bảo con trai đang nhiệt tình của , “Không cần giúp ba , con qua chăm sóc  giùm ba . Hiện tại, trong nhà  là  cần  quan tâm nhất.”
Kiều Minh nhún vai, thuận theo đó bò lên giường ôm lấy Kiều Hoa, rõ ràng là  vui vẻ nhưng vẫn cố   biểu tình nghiêm túc, “Vậy  , con sẽ giúp ba chăm .”
Ngữ khí bất đắc đắc dĩ   Từ Sơn Tùng buồn   thôi.
Ban đêm, trời càng thêm lạnh.
Hai  con Kiều Hoa ôm  mà ngủ, Từ Sơn Tùng ở phía  vòng tay ôm lấy hai . Bầu  khí ấm áp như  hẳn là sẽ giúp   dễ ngủ say, kết quả là lăn lộn một hồi Từ Sơn Tùng vẫn  ngủ .
Bởi vì  thường xuyên trở  nên  hai  con đang ngủ say  đánh thức.
“Anh  ,  bánh quai chèo  gì?”
“Ba ba, ba ba  ngủ  ?” Đại khái là bởi vì quá ấm,  nhóc lẩm bẩm xong, xoay , chui  n.g.ự.c Kiều Hoa ngủ tiếp.
“Không  việc gì,  chút mất ngủ,    ngoài một lát, hai  mau ngủ .”
Giường lớn kỳ thật cũng  tới một mét năm, chỉ tầm một mét ba,  rộng như . Cho nên Từ Sơn Tùng chọn ngủ giường nhỏ, để cho vợ và con trai  thoải mái hơn.
Từ Sơn Tùng  ngủ  cho nên dứt khoát dọn hành lý, thẳng cho đến khi dọn xong xuôi, rốt cuộc  mới  ngủ.
Trời tờ mờ sáng, Từ Sơn Tùng  thức dậy.
Trong n.g.ự.c  cái gì đó nặng nặng đè lên, ép  đến thở  nổi.
Mở mắt  mới phát hiện con trai đang  trong n.g.ự.c  ngủ say, khuôn mặt mềm mại dán  n.g.ự.c , nộn nộn đô đô,  mịn  thơm.
“Minh Minh?” Từ Sơn Tùng  chút ngốc, còn mê mang  tỉnh, “Sao con   đây?”
Cậu nhóc ngáp một cái, cũng dụi mắt giống , động tác hai cha con giống  cực kỳ giống .
“Ba ba, con tỉnh dậy, thấy ba ba  một   giường nhỏ,    với con lấn ba xuống ? Thấy ba  một  cô đơn cho nên Minh Minh tới đây  với ba.”
Nói xong, còn cọ cọ  bụng , nhắm mắt  ngủ tiếp.
Từ Sơn Tùng cảm thấy  dòng nước ấm chảy qua ngực, hôn lên khuôn mặt con trai, ấm áp, mềm mại, “Con trai thật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-392.html.]
“ mà con trai.” Từ Sơn Tùng vỗ vỗ lưng Kiều Minh, nhỏ giọng dặn dò, “Trong bụng  đang mang Tiểu Bảo Bảo, con  thể bò lên bụng  nha.”
Mặt dù Kiều Minh  tỉnh táo  , nhưng vẫn đáp, “ Ân, Minh Minh  mà.”
Nhóc mới   ngốc như .
Rời giường  bữa sáng, thu dọn hành lý thêm  nữa, chuẩn  chuyển qua nhà mới!
Thời điểm Kiều Hoa tỉnh , thấy đồ ăn  bàn cơm  khỏi trợn mắt.
Đếm đếm, tổng cộng  sáu bảy món:
Cháo bí đỏ, màn thầu, trứng luộc nước , cải bẹ xào thịt, khoai tây sợi,....Đều   là món gì mắc tiền nhưng cũng quá mức phong phú !
Hiện tại là 1984   là 2084 a!
“Anh  nhiều món như  a, cho dù em mang thai cũng  ăn hết nha. Hơn nữa, em mang thai  hai ,   cần quá căng thẳng.”
Nghe mấy   , con thứ dễ sinh hơn con đầu, nguy hiểm cũng ít hơn, cho nên tuy rằng Kiều Hoa cũng sợ nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn  ít.
Từ Sơn Tùng kéo ghế cho cô  xuống, “Mang thai  hai thì  ? Cho dù em mang  ba  vẫn  với em như cũ.”
“Anh mơ  quá ha?” Còn  mang thai  ba, nghĩ cũng đừng nghĩ, trong bụng  của cô, là đứa bé đầu tiên cũng là đứa bé cuối cùng,  cô sinh thêm đứa nữa,  nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nếu   thật sự yêu Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa cũng   đẻ thêm đứa nữa!
Từ Sơn Tùng  một chút, còn   gì đó, Kiều Minh  học cách  chuyện của , “Mẹ ơi, cho dù   mang Tiểu Bảo Bảo, Minh Minh cũng chăm sóc   ~”
Thằng nhóc , núi cao còn  núi cao hơn, hai ba con nhà  quyết tâm sủng cô đến chín tầng mây xanh luôn ?
“Ai nha, chồng và con trai thật tri kỷ,  thật hạnh phúc ~”
“Hì hì ~ Minh Minh cũng thật hạnh phúc ~”
Rốt cuộc một nhà ba  Kiều Hoa  dọn  cũng  hàng xóm ,   đều tỏ vẻ  ngờ.
Đặc biệt là bọn nhỏ trong đại tạp viện, bọn chúng  nỡ cho Kiều Minh rời , luyến tiếc Kiều Hoa, càng   rời xa ti vi nhà Kiều Hoa!
Đến cả Trần Giai Mỹ   thiết với Kiều Hoa lắm, cũng     cho cô rời