Phỏng vấn xong, khen ngợi  một hồi,  phóng viên nam  hỏi thêm một vấn đề, “Cho hỏi là cô nghĩ gì về chính sách mở cửa của quốc gia ở thời điểm hiện tại?”
Kiều Hoa  thể  cái gì, cô đương nhiên là nhiệt tình cổ vũ quốc gia,   nhờ  cải cách mở cửa mà mới phát triển như bây giờ,.....
Rốt cuộc buổi phỏng vấn cũng kết thúc viên mãn, hai vị phóng viên  lên định , nhưng nhịn   mà dạo Tử Tinh Đình một vòng.
Đặc biệt là  phóng viên nữ, cô  mới lên chính thức  hai tháng, do luôn bận rộn với công việc cho nên   lâu  cô    dạo phố, cô  thế mà   gần bách hóa  mở một cửa tiệm trang phục  như thế .
Hàng bình thường thì cô  đều  thấy qua, nhưng những bộ đồ định chế riêng thì thực sự quá mức kinh diễm!
Kiểu phối màu , thiết kế kiểu dáng , mỗi chỗ đều khiến cô  yêu thích  thôi!
Nam phóng viên   áo khoác da trong tiệm hấp dẫn,   sờ thử liền yêu thích  buông tay, nhưng  hỏi tới giá thì lập tức chán nản.
Kiều Hoa  : “Chúng   chuyện hợp như   giảm cho hai vị hai mười phần trăm.”
“Giảm hai mươi phần trăm? Giá như  là  rẻ luôn.” Nam phóng viên  chút ngượng ngùng mà lắc đầu. Gần đây mấy đồng chí nam trong tờ soạn cũng mua áo ,   cũng định mua một cái áo khoác da, nhưng bởi vì mẫu  khá mắc……cho nên    dám xuống tay.
 lúc , Lý Hồng Quân đưa quần áo từ xưởng An Tiếu  Tử Tinh Đình,  khi xuống xe thì chạy đưa đồ  cho Kiều Hoa.
“Em dâu, đây là  đồ mà em cần.”
Kiều Hoa nhận lấy, lấy cây bút máy  bàn  ký chữ, :
“Sao   để tài xế đưa qua,   cho  mắc công ?”
Lý Hồng Quân nhếch miệng ,  lên trong  chút ngốc, “Hắc hắc hắc,  với bạn gái  hẹn  ăn trưa ở gần đây nên tiện đường    tài xế luôn.”
Kiều Hoa   tỏ vẻ  hiểu,  đó trêu ghẹo , “Gần đây  với bạn gái cảm tình thật  nha, khi nào kết hôn?”
Lý Hồng Quân nhíu mày một chút, bĩu môi: “Kết hôn? Ân….Tạm thời   suy nghĩ đó, vẫn còn đang bồi đắp tình cảm,  nên dễ dàng kết hôn như ?”
Nói thế nào nhỉ,  nhất đừng là gánh nặng cho .
Chuyện tình cảm của    nên  nhiều, gật gật đầu: “Được ,  nghĩ đến kết hôn đừng  xằng bậy.”
Lý Hồng Quân khó    lúc đỏ mặt, mắt ngó loạn, “Không , em  gì đó, tụi  chỉ nắm tay, cùng lắm là hôn, mấy cái còn  đều  .”
Phốc ~ càng  càng thất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-448.html.]
Giao hàng  xong định chạy lấy  thì Lý Hồng Quân chú ý đến hai  phóng viên trong tiệm, “Ai nha, họ là khách ? Còn cầm theo máy ảnh?”
Buôn bán  trường trường mấy năm nay, Lý Hồng Quân  rèn   trực giác nhạy bén, “Không  là cũng bán đồ đó chứ? Có khi nào chụp đồ chúng  về  bản lậu  ?!”
Phụt ~
Kiều Hoa   tiếng, “Tuy rằng em  đồng ý với tính cảnh giác của , nhưng mà  đoán sai ,   là phóng viên tới phỏng vấn.”
“Phóng viên? Phỏng vấn cái gì? Không  là đánh bóng tên tuổi….”
“Không .” Kiều Hoa buồn  giải thích,  khi tóm lượt qua mấy câu, lúc  Lý Hồng Quân mới bừng tỉnh ngộ, nửa tin nửa ngờ  hai vị phóng viên.
Trên  họ đúng là  mang theo khí chất của   sách, thành phần tri thức,   là dạng   xí….Trong đầu Lý Hồng Quân bỗng nhảy  một ý niệm, kích động :
“Hà! Em dâu, đây   là cơ hội  để chúng  tuyên truyền cho Tử Tinh Đình !”
Kiều Hoa còn  phản ứng , Lý Hồng Quân  chạy đến  mặt hai  phóng viên, “Aizzz, hai vị phóng viên! Hai vị  thể  sự tích  hùng của ông chủ  lên báo  a?”
“Sự tích  hùng?” Hai  phóng viên   đầy hoang mang.
‘Là như thế , cửa hàng trang phục của chúng  là do bà chủ Kiều  chủ.” Giơ tay chỉ Kiều Hoa   tiếp, “Chồng bà chủ Kiều là xưởng trưởng xưởng quần, gọi là xưởng An Tiếu. Xưởng trưởng xưởng An Tiếu cũng là chồng của bà chủ Kiều  đó  giúp công an phá một đường dây buôn  lớn ở Lê An! Sau đó còn…..”
Bla bla một hồi đem chuyện Từ Sơn Tùng cứu bọn trẻ  kể hết cho hai vị phóng .
Nam phóng viên    thể nhớ hết cho nên vẫn luôn    tốc ký, một khắc cùng  dừng,  đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Tin tức  nhất định  ở một trang báo riêng!
“Được  , chúng  về sẽ chỉnh trai , cảm ơn hai   phối hợp.”
“Ha ha ha,  cần khách khí.” Bọn họ còn  cảm ơn vì  tuyên truyền giùm nữa kìa!
Hai vị phóng viên lập tức  về, tiễn  xong, Kiều Hoa vỗ vỗ trán, “Em đúng thật là khờ, chuyện như thế mà  nghĩ , chuyện  nhất định sẽ giúp cửa hàng chúng   tuyên truyền rộng rãi hơn.”
Thông minh cũng  lúc hồ đồ.
“Ha ha ha,   việc gì,   còn   ! Chờ xem, xem bọn họ  gì,   chừng  thể giúp tuyên truyền thật, đỡ tốn tiền cho một đợt quảng cáo!”
Tờ báo Lê An là tờ báo  đầu ở đây, thời buổi  tin tức thiếu thốn, báo chí chính là sự lựa chọn  nhất, cũng  khác mấy so với internet ở thế kỷ 21.
Vì thế mấy ngày tiếp theo, mấy vị cổ đông luôn chú ý đến tin tức  tờ báo Lê An.