Kim Thắng Lâm là  vợ của Lưu tổng, cũng là  cả của vợ Lưu tổng, ông  là   trọng   năng lực. Hiện tại ông  là  nắm quyền ở Kim Tường. Kim Tường   cầm lái  như ,  thể thấy rằng   công ty bọn họ ngày càng phát triển.
Từ Sơn Tùng bật , nghiêm mặt : “Không  phiền, bày tỏ thành ý hợp tác của  là chuyện nên .”
Gật gật đầu, Kim Thắng Lâm đặt hai tay  mặt bàn,  hỏi: “Cậu  gì qua đây?”
Từ Sơn Tùng đáp: “Xe buýt.”
“Từ Lê An qua đây mất bao lâu? Sao  nghỉ ngơi một chút  tới? Đã đặt khách sạn ? Cần  bảo trợ lý đặt giúp hai  ?”
Từ Sơn Tùng vội từ chối: “Không cần phiền Kim Tổng, chúng   ngủ , chính là đem hàng mẫu qua đây cho ngài  một chút, buổi chiều xong việc liền  về.”
Kim Thắng Lâm gật đầu, “Về gấp như  a? Lúc tới nơi hẳn là  .”
Từ Sơn Tùng  , “Không  , đến năm rưỡi chiều mới hết xe, chút  qua đó  chờ một chút là  một chuyến,  cần  đặt khách sạn.”
Thời buổi    công tác  nhiều lắm, khách sạn cũng   mấy  ở, cho dù ăn tết thì cũng   mấy phòng  khách.
Kim Thắng Lâm  hề kéo dài thời gian, “Tốt, cho   hàng mẫu bên  một chút.”
Từ Sơn Tùng mang theo hai bộ đồ mùa hè và một bộ đồ mùa thu, đây đều là mẫu  tung  thị trường, thiết kế mới mẻ độc đáo. Kiều Hoa  qua, cho dù là Kim Tường  nữa thì tuyệt đối cũng  từng thấy mẫu .
Quả nhiên,  khi Kim Thắng Lâm cầm lên thì nhịn   tán thường, “Không tồi  tồi, trách  cháu ngoại  nhất định  hợp tác với xưởng nhà .  là  tệ chút nào, chất lượng , kiểu dáng cũng độc đáo. Không  gạt , đây là  đầu tiên  thấy loại váy .”
Váy màu xanh nhạt  váy  họa tiết hoa nhí, màu sắc cũng họa tiết  hề tục chút nào. Trước n.g.ự.c còn thiết kế hình giọt nước  tạo  cảm giác sức sống mãnh liệt, đặc biệt là phẩn eo  thiết kế  công phu, khéo tôn lên dáng eo mảnh khảnh của  phụ nữ. Vải sờ lên  mềm mại nhưng váy  hề  rũ, thiết kế  toát lên khí chất sang chảnh.
Tùy tiện cầm lấy một cái váy cũng đủ  chi Kim Thắng Lâm kinh ngạc, đến khi xem đến cái thứ hai, thứ ba….Không tồi, dựa theo mắt của ông , tất cả đều , đáng để hợp tác!
Nếu xưởng  thể sản xuất hàng loạt váy  chất lượng như , Kim Tường tuyệt đối sẽ  để  bọn họ  thiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-473.html.]
Từ Sơn Tùng  : “Quần áo bên xưởng An Tiếu chúng  đều là do vợ  thiết kế, trong xưởng còn thành lập một bộ phận thiết kế riêng mỗi ngày đều thiết kế  kiểu dáng mới. Hơn nữa xưởng An Tiếu chúng  luôn theo phương châm hàng độc quyền thiết kế, tuyệt đối   chép.”
“ là tư tưởng  a,  thật sự  thích tư tưởng  của cách .”
Hiện tại,  xưởng quần áo nào  tự   thiết kế,  thị trường lưu hành cái gì bọn họ sẽ   cái đó, chẳng quan tâm đến việc ai bắt chước ai, chỉ cần bán  là sản xuất.
“Vợ  giỏi như  hẳn là sinh viên ưu tú ?” Tường mạo Từ Sơn Tùng   tạo cảm giác là   sách, cho nên  vợ  là sinh viên cũng  sai biệt lắm .
Kết quả Từ Sơn Tùng lắc lắc đầu, : “Không , vợ   nghiệp sơ trung  tự học.”
Kim Thắng Lâm giơ ngón cái lên, “Lợi hại, quá lợi hại! Xưởng trưởng Từ, vợ của  còn giỏi hơn cả sinh viên đại học a. Trình độ  nhiều  học đại học  còn  bằng a.”
Kỳ thật   đều  , Kiều Hoa thật chất   nghiệp đại học, cô còn học lên nghiên cứu sinh, từng  du học ở nước ngoài. Sau khi về nước thì cô luôn  ở bộ phận thiết kế của những công ty thời trang  đầu cả nước, kinh nghiệm cùng lý luận đều  tệ. Khi xuyên qua thập niên 80, những mẫu thiết kế   là gì so với những thiết kế  đây của cô.
Vợ    khác khen, Từ Sơn Tùng so với   khen còn cao hứng hơn, cong môi ,  phủ nhận, “Ngài quá khen, bất quá vợ  thật sự  thiên phú trong lĩnh vực .”
Không  cô cũng sẽ   An Tiếu và Tử Tinh Đình như ngày hôm nay, còn  cả Ong Nhỏ của tương lai.
Tóm  trong nhà cô là đại công thần, cho nên hiện tại, trừ bỏ nhà xưởng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là do cô  chủ, tiền gì đó cũng là do cô quản, Từ Sơn Tùng chỉ cần an tâm lo cho sự nghiệp là  .
Kim Thắng Lâm mỉm  gật đầu, “Tốt  ,  tồi, đồ cháu ngoại  đặt  mang qua đây ?”
Từ Sơn Tùng  xin  một chút, “Không mang qua đây,  tưởng bên  ngài  nhận  mẫu ”
“Ha ha ha,  cũng   ,  xem qua ba mẫu ,  cảm thấy .” xua xua tay, gọi thư ký , “Ta giữ ba mẫu ,  đặt một lô trị giá ba vạn . Bên   tài xế nhưng bên   trả tiền vận chuyển,  ?”
Trong lòng Từ Sơn Tùng kinh hỉ  thôi, vốn dĩ  qua đây để tìm Tần Tiểu Mạn,  nghĩ tới  ký  đơn hợp đồng lớn như !
Kinh hỉ tới quá đột ngột, cũng may sự trầm  của   khắc   xương tủy, cho nên bây giờ trong lòng  đang dậy sóng thì  vẫn mỉm  thỏa đáng, hỏi về vấn đề vận chuyển.
Xác thật so với Lê An thì giá rẻ hơn  ít, tài xế  là những   kinh nghiệm chạy đường dài, cho nên  đồng ý ngay, ‘Có thể, phiền ngài để  cho  phương thức liên hệ.”