Trong viện đều  nữ nhân  thành tinh, vả  đều là  quen  chuyện   cần  khách sáo. Chị  thẳng: “ , em qua đây  nhờ chị  giùm.”
Động tác của Lưu Hiểu Hồng cứng , “Làm mai?”, chị Lưu cảm thấy  chút  thích hợp: “Chị nhớ là em gái của cô   cùng  …Vương Bân? Không   kết hôn với   ?”
Kiều Yên chua xót : “Nếu chuyện  mà thành thì em cần gì tìm đến chị!”
“Không thành a?” Lưu Hiểu Hồng kinh ngạc,  cảm thấy  chút buồn , “Cái   là cái thứ tám!”
“ .” Trong lòng Kiều Yên  áy náy, chị Lưu   mai mười mấy năm nay, phòng chừng  gặp  nào bắt bẻ  như em cô .
Nghĩ nghĩ, bàn tay chị sờ  túi quần, trực tiếp đưa cho Lưu Hiểu Hồng hai đồng tiền!
Lưu Hiểu Hồng giật , vội vàng đẩy  từ chối.
Kiều Yên đẩy tay chị : “Kiều Hoa thật   cách gì khác, chỉ  thể phiền chị  nhọc lòng tìm    cho em , em chỉ  trọng cậy  chị.”
“Không , cô đây  gì? Hai nhà chúng  quan hệ thế nào, cô còn khách khí với  như !”
“Chị Lưu,  nửa tháng, nửa tháng qua, việc    chậm trễn  nhiều chuyện của chị, chị nhận lấy !”
“Thu cái gì mà thu, cô còn xem chị là  ngoài?” Lưu Hiểu Hồng  thuận theo.
“Không, chính vì chúng   cận nên mới đưa chị cái .”
Thời buổi , mời bà mối giới thiệu đều  tốn  nhiều tiền, Kiều Yên sợ  nợ nhân tình cho dù là  thích cũng  .
“Cô yên tâm, cho dù cô  đưa tiền cho chị thì chị khẳng định cũng sẽ tìm cho em cô một mối  nhất!” Lưu Hiểu Hồng vỗ n.g.ự.c .
Sao phía    như  , Kiều Yên chửi thầm,  mặt  tủm tỉm : “Phiền toái chị .”
“Không  gì! Cô khách khí .” Đem tiền cất  túi, Lưu Hiểu Hồng cảm thán: “Cô đối với em  cũng thật để bụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-8.html.]
Kiều Yên chua xót : “Không còn biện pháp khác, ai bảo cô  là em  chứ.”
=========
Bên , Kiều yên đang sốt ruột chờ thư của chị Lưu, bên  Kiều Hoa thì  hề   một chút . Vì  nghỉ việc, nên mỗi ngày cô đều  một bó thời gian. Mỗi ngày cô đều mai con trai  dạo thành phố khảo sát thị trường.
Sau hai ngày khảo sát và tự hỏi bản  thì Kiều Hoa  xác định  ba phương án.
Một cái là   nghề cũ, cô thiết kế trang phục, nhưng ở thời đại , để may  một bộ trang phục  tốn  nhiều tiền và tem phiếu cho nguyên vật liệu. Hơn nữa, thời buổi , tay nghề của nữ nhân ở đây đều vô cùng tinh xảo,  quần áo so với cô đều  kém. Muốn thu lợi nhuận chỉ  thể dựa  sự sáng tạo và mẫu mã độc đáo. Đương nhiên, với kiến thức chuyên ngành của cô thì việc   hề khó, cho nên tạm để đây là phương án thứ nhất.
Thứ hai, là buôn bán là hàng hóa, như trang sức,  bán tạp hóa gì đó. Loại hình  thì phí tổn thấp, nhưng vấn đề là cạnh tranh nhiều. Vì , cô đưa nó  phương án thứ hai
Thứ ba, chính là tự  bán đồ ăn sáng,  khi xuyên qua đây cô  học nấu ăn, nhưng bây giờ vẫn còn dùng tem phiếu, vấn đề là  mua thực phẩm để nấu nướng  dễ lắm, hơn nữa nếu bán  hết, còn  thể  tai họa ngầm.
Phân tích tới phân tích lui, nhoáng một cái  hai ngày trôi qua. Kiều Yên cũng  nhắc cô cái gì, yên lặng đến chút quỷ dị.  cô chẳng bận tâm chút nào, cô cho rằng Kiều Yên  quên,
Quả nhiên, trong khi Kiều Hoa đắc chí cho rằng  tránh  một kiếp, thì Kiều Yên  đại chiêu.
Hôm nay, khi về nhà, Kiều Hoa thấy  rể nấu cơm ở bên hông nhà, cô buồn bực mà  lên , còn  kịp hỏi, trong phòng    triệu hồi cô.
“Kiều Hoa! Kiều Hoa! Em  về  , mau  đây!”
Kiều Hoa giương mắt,  khuôn mặt xán lạn, nhiệt tình ở đối diện.
Trong lòng cô lộp bộp, kinh ngạc sửng sốt: “Chị Lưu? Sao chị  tới đây?”
Lưu Hiểu Hồng  dậy, kích động kéo Kiều Hoa  phòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn  rộ lên thật giống như đóa hoa cúc Châu Phi nở rộ.
“Tới tới tới, Kiều Hoa, chị chờ em lâu  đấy,  bây giờ em mới về nhà, chị hôm nay tới đây mang cho em  nhiều đồng chí nam ưu tú nha, mau  đây chọn , khẳng định sẽ   em thích!”
Ảaaa àaaa, đây là tư thế hôm nay cô  chọn   là   cho cô đây mà!