Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua trong vui vẻ thì tin buồn đưa tới. Mẹ Lâm .
Lúc tuy là Mẹ Lâm phẫu thuật thành công, nhưng dù thì bà cũng cao tuổi, cuối cùng vẫn là tổn thương thể.
Lúc Lâm cũng hơn 80 tuổi, tuổi đó mới mất thì ở trong thôn cũng coi như là thanh thản.
Người già đều tới tầm tám chín mươi tuổi qua đời, giống đều là trải qua một đời , theo quy luật của tự nhiên.
DTV
Lúc Cha Lâm đang ở Bắc Kinh, vẫn luôn về Triều thị bên , là yên tâm để Mẹ Lâm ở một .
Chỉ là cha Lâm mới nghỉ trưa dậy thấy Lâm Quân Trạch Mẹ Lâm .
Lúc khi cha Lâm thấy tin tức , cả dường như vẫn kịp phản ứng , đó cũng chỉ là nhẹ nhàng một câu, .
Rồi một ở mép giường hơn nửa ngày.
Lâm Quân Trạch cũng khổ sở nhưng cũng sơ cảm xúc của ảnh hưởng đến cha cho nên vẫn luôn cố nén.
Vào khi Lâm chẩn đoán chính xác phẫu thuật xong, Lâm Quân Trạch vẫn luôn chuẩn tâm lý.
Cho nên cũng càng thêm quý trọng thời gian ở chung với cha . Lúc khi đưa cha Lâm tới Bắc Kinh, sức khoẻ của Lâm cũng tệ lắm, chỉ là ngờ, bọn họ bao lâu, Lâm bên liền khoẻ lên .
Vốn Lâm Quân Trạch còn đang chuẩn sắp xếp công việc xong xuôi, hai ngày nữa sẽ trở về, ngờ đến cuối cùng ngay cả việc gặp mặt cuối cũng tới kịp.
Cố Tri Ý bên lúc ở Thâm Thị khâu chuẩn cho việc tài chính, cho nên Lâm Quân Trạch điện thoại đến. Cô cũng liền bỏ công việc sang một bên lên đường trở về Triều thị.
Cha Lâm bên vẫn đang một ngây ngốc ở mép giường.
Vừa xong, lúc nghỉ trưa, thật cha Lâm mơ thấy Lâm.
Mơ thấy Lâm cũng tới Bắc Kinh, bà tự mở cửa tiến , đó đến mép giường cha Lâm.
Khi cha Lâm mở mắt liền thấy Lâm đang ở mép giường của , còn hỏi Mẹ Lâm: “Sao một bà tới Bắc Kinh thế, sợ lạc ?”
“Cái ông già , bao nhiêu năm vợ chồng, ông ở chẳng lẽ còn thể hả?” Lúc Lâm còn hờn dỗi với ông như .
Sau đó mới với Cha Lâm: “Ông già , ngờ, bộ xương già của một bước. Bây giờ con cái trong nhà cũng đều tiền đồ, con cháu cũng đều hiếu thuận, đời còn gì tiếc nuối nữa .”
Cha Lâm thấy Lâm , trong lòng cảm thấy .
Đang chuẩn gì đó, Lâm Quân Trạch liền gõ cửa tiến , tin Lâm .
Cho dù thừa nhận như thế nào, nhưng sự thật vẫn là Lâm còn nữa.
Buổi tối khi Lâm Quân Trạch nhà goi Cha Lâm ăn cơm. Cha Lâm còn vẫn duy trì tư thế từ lúc chiều.
Lâm Quân Trạch tới mép giường trực tiếp xuống, thấp giọng : “Cha , , chúng vẫn tiếp tục sống, con lấy vé xe, sáng mai chúng sẽ xuất phát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-1039.html.]
Cho dù thế nào, còn sống vẫn sống tiếp.
Cho nên buổi trưa Lâm Quân Trạch với mấy đứa bé, để mấy đứa bé xin nghỉ, từ Bắc Kinh trở về cũng mất một thời gian, con cháu trong nhà đều vội vàng về nhà, ai cũng đưa Lâm đoạn đường cuối cùng .
Cha Lâm cong lưng, nghiêng thoáng qua đứa con trai nhỏ của , hiện giờ cũng là hơn 40 .
Chính ông cũng già .
“Được, con xem mà sắp xếp .” Cha Lâm mỏi mệt .
“Vâng, cha , chúng nên ăn cơm thôi, cũng thể còn kịp trở Triều thị, sức khoẻ của cha suy sụp .”
Lâm Quân Trạch xong, liền nâng cha Lâm dậy.
Đoàn Đoàn cũng tin tức bà nội qua đời, cho nên lúc ở bàn cơm cũng khó khi cô bé chịu an tĩnh.
Hai chị em Đoàn Đoàn Viên Viên liếc một cái, đều ăn ý lựa chọn vùi đầu ăn cơm.
Buổi chiều hai cũng xin nghỉ xong , ngày mai sẽ theo Ông nội và ba về nhà, tiễn Lâm đoạn đường cuối cùng.
Buổi tối cơm nước xong, mấy cũng gì mà nghỉ ngơi sớm, Lâm còn Quân Trạch thu dọn sắp xếp xong xuôi những đồ dùng ngày mai mang về.
Cha Lâm bên là trở về ngủ sớm, nhưng vẫn giường hơn nửa ngày.
Không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ một ngây ngốc ở đó, tính toán thời gian hai sống chung với .
Đến bây giờ lẽ cũng hơn 50 năm , cha Lâm cảm thấy bản hình như nhớ rõ nữa .
Lúc Lâm lấy chồng cũng coi như là lớn lên trong sự nuông chiều, lúc khi theo Cha Lâm cũng chịu ít đau khổ.
cũng may, đó cuộc sống chậm rãi hơn, mấy đứa con trai cũng đều cưới vợ, đó mở cải cách, cuộc sống cũng hơn nhiều.
Chỉ là ngờ, còn sống trong ngày lành bao lâu, bỗng nhiên sinh bệnh.
Sau khi Lâm bệnh, cha Lâm dường như càng dính Lâm hơn so với lúc .
Lần tới Bắc Kinh ông vốn đưa Lâm tới Bắc Kinh chơi thêm nữa, chỉ là cũng lúc đó Lâm dự cảm , cho nên bà nữa.
“ tay già chân yếu, cũng chịu tội nữa.”
Cuối cùng cũng chỉ một cha Lâm tới.
Chỉ là ngờ, mà đó là gặp mặt cuối cùng.
Cha Lâm thở dài thật sâu. Cả đời, dài cũng dài mà ngắn cũng ngắn.
Bạn già bầu bạn nhiều năm , cho dù bên ngoài tỏ gió êm sóng lặng, nhưng là bất tri bất giác, cha Lâm nước mắt tuôn rơi.
Lâm Quân Trạch bên dọn đồ vật, kỳ thật cũng vẫn tình huống của cha Lâm bên . nghĩ vẫn nên để ông tự bình tĩnh , cho nên cũng đến quấy rầy ông.