Họ còn đang chuẩn tiến lên lý luận một trận rõ ràng với Cố Tri Ý, thì nhân vật chính Cố Tri Ý của chúng đầu thẳng đến một tảng đá bên đường, dự định nghỉ chân đó.
Trước khi còn quên chào chú Đại Trụ một tiếng. Cố Tri Ý xoay rời thì mấy thím giống như đang đ.ấ.m bông, gì, hùng hùng hổ hổ , leo lên xe bò.
Sau khi thấy chú Đại Trụ đánh xe bò . Cố Tri Ý nghỉ ngơi một hồi tiếp tục về thôn.
DTV
Đi đến nửa đường mới tìm một nơi ai, mang hết mấy đồ cần thiết từ trong gian .
Dùng một chiếc gùi khác để chứa, mà Cố Tri Ý đặt ít thứ từ trong gian bên trong đó.
Tuy rằng cách thôn xa lắm, nhưng một đường cũng Cố Tri Ý mệt lã .
Cô về đến gốc cây đa cửa thôn thì thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đang chơi đùa cùng với mấy đứa bé trong thôn. Vẫn là Nhị Bảo tinh mắt lập tức thấy Cố Tri Ý.
Cậu bé lập tức phất tay lên, gọi to: “Mẹ, !”
Vốn dĩ Đại Bảo đang rạp đất chơi , thấy Cố Tri Ý về, bé bò dậy ngay tức thì, hai lời lập tức chạy về phía cô.
Không bao lâu hai em nhảy đến cạnh Cố Tri Ý, hỏi: “Mẹ, ăn ?” Con trai thứ hai đúng là giỏi ăn hàng.
Hai mắt của Đại Bảo cũng sáng lên lấp lánh . Bởi vì đang ở bên ngoài, Cố Tri Ý cũng phô trương quá, nên cô bảo hai đứa bé về nhà .
Lúc hai em chạy đến, mấy đứa bé Lâm gia cũng chạy đến theo và vây quanh Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý bảo chúng nhớ chiều tối sang ăn cơm, xong thì đắt hai em Đại Bảo và Nhị Bảo trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-107.html.]
Hai em theo trở về, mỗi đứa nắm lấy một bên góc áo, nếu chất liệu quần áo , Cố Tri Ý nghi ngờ lẽ hai đứa xé rách luôn áo của cô .
Hai em bi bô kể cho Cố Tri Ý buổi sáng khi cô ngoài thì hai đứa những gì, tự thức dậy, ăn sáng, còn cả chuyện cha ruột bắt nạt, vân vân...
Cố Tri Ý cũng kiên nhẫn hai đứa líu líu ríu suốt dọc đường , lúc sắp về đến nhà thì thấy từ phía xa xa Lâm Quân Trạch đang ở bậc cửa.
Lúc thấy họ cũng lập tức chống gậy lên.
Lâm Quân Trạch bước lên vài bước, lấy gùi lưng của Cố Tri Ý xuống, vác lên .
Cố Tri Ý vốn dĩ để vác, nhưng vẫn khăng khăng nên cỗ cũng còn cách nào khác đành im lặng gì. vác chiếc gùi cả một đoạn đường thì đúng là đau nhức.
Sau khi lấy gùi lưng Cố Trị Ý xuống, Lâm Quân Trạch mới lên tiếng: “Anh chú Đại Trụ em thoải mái, bây giờ khá hơn ?”
Dường như Cố Tri Ý ngờ sẽ hỏi đến chuyện , nên cô lúng túng trả lời: “Không ... !”
Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu: “Đi trong thôi, sáng nay mệt thì để mấy chị dâu giúp cơm chiều !”
Vừa vác chiếc gùi lên lưng, trong nháy mắt Lâm Quân Trạch cảm nhận trọng lượng của nó, sang dáng nho nhỏ của Cố Trị Ý.
Cô công theo một đống đồ nặng như một đoạn đường, Lâm Quân Trạch khỏi cảm thấy đau lòng.
Cố Tri Ý suy nghĩ của , cô dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo cửa, Lâm Quân Trạch cõng gùi, chống gậy phía .
Cương Tử thấy thì nhanh chóng chạy đến đỡ lấy chiếc gùi, tiên mang chiếc gùi nhà bếp.
Cố Trì Ý cũng đó, cô lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn hôm nay . Đại Bảo và Nhị Bảo hôm nay lên thị trấn, trở về chắc chắn sẽ đồ ăn ngon, cho nên cả hai em đều vây xung quanh .