Sau khi mấy em Lâm gia về nhà cất hết dụng cụ việc xong cũng lục tục đến đây.
Đại Bảo và Nhị Bảo chào từng một.
“Mọi rửa mặt, rửa tay xong thì bàn ạ!”
Nói xong, Cố Tri Ý lập tức nhà bếp, bưng một nồi cơm đặt ghế bên ngoài sân.
Sau đó cô lấy cơm cho mấy đứa bé, còn lớn sẽ tự lấy cơm bàn.
Các bạn nhỏ múc cơm, cho đồ ăn chén xong thì đều đến xổm ở bậc thềm trong sân mà ăn cơm. Còn lớn bên cũng dần dần bàn.
Cố Tri Ý một chuyến phòng, cô lấy một bình rượu trắng từ trong gian, xé bao bì bên ngoài, ngược khác rượu ở thời đại cho lắm.
Phụ nữ một bàn, đàn ông một bàn. Rất nhanh đó đàn ông bên bắt đầu uống rượu.
Hôm nay, thức ăn thật sự tệ, dù điều kiện Lâm gia trong thôn xem là , nhưng cũng chỉ dịp đón tết mới thể ăn thế .
Đương nhiên, thịt thà nọ chắc chắn cũng phong phú như , một bàn ăn thế cũng sắp bằng bữa ăn nhà địa chủ .
DTV
Tuy họ còn từng thấy bàn đồ ăn của địa chủ là như thế nào, nhưng lẽ cũng khác biệt lắm.
Quả nhiên, Lâm thấy một bàn đồ ăn thế thì đau lòng đến mức khuôn mặt méo mó .
Tuy nhiên Lâm đau thì đau, nhưng khi Cố Tri Ý gắp cho miếng cá kho thì lập tức ép buộc chính đè ép nỗi đau xuống.
Cha Lâm là lớn nhất ở đây, nên ông là mời Cương Tử một ly . Cương Tử vui vẻ nâng ly lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-111.html.]
Cha Lâm cũng vội vàng “Ngồi xuống, xuống! Chúng cảm ơn cháu thời gian qua giúp đỡ chăm sóc lão tứ. Sau nếu rảnh đến chơi, lúc nào chúng cũng hoan nghênh cháu.”
“Vâng ạ, chú Lâm đừng khách sáo như thế ạ! Khi còn trong quân, doanh trưởng giúp đỡ cháu nhiều ạ.”
Hai qua vài câu mới uống cạn ly rượu. Cương Tử cũng hiểu chuyện rót đầy một ly khác cho cha Lâm.
Lâm Quân Trạch lên vài lời: “Chúng cũng cần mấy lời khách sáo nữa. Ngày mai, lên đường thuận buồm xuôi gió, đợi đến khi quân đội sẽ mời một bữa cơm.
“Được ạ! Vậy bọn em cũng thể đợi bữa cơm chúc mừng doanh trưởng thăng chức luôn.”
Cương Tử xong Lâm Quân Trạch trả cho một đấm: “Được , , xuống ăn cơm . Chị dâu của bận rộn từ trưa đến giờ .”
“Ăn ăn ăn!” Cha Lâm hô to.
Mấy khác còn kịp chờ mà ăn ngay lập tức . Chủ yếu cũng là vì tay nghề của Cố Tri Ý, họ sớm ngửi thấy
mùi thơm, lúc thấy hiệu lệnh ăn, chờ cha Lâm hạ đũa xuống tiên mới lục tục bắt đầu dùng bữa.
Mọi giống như mở cỗng tắc nào đó , tất cả đều duỗi tay về phía món thích ăn.
Móng heo kho đến mềm rục, ngon miệng, nhưng lượng đúng là nhiều, mỗi cũng chỉ một phần, mấy đứa bé gặm đến mặt mũi tèm lem đầy nước tương.
Dưa leo đập dập trộn lên và thêm một ít đậu phộng là một món phù hợp đồ nhắm uống rượu. Cá kho thì ít xương, phần da bên ngoài vẫn còn giòn, thấm gia vị, ăn ngon đến mức sắp nuốt cả đầu lưỡi.
Còn món bao tử heo nấu với gà, lẽ do cho thêm chút hồ tiêu, hương vị cay nồng, nhưng mất vị ngon của thịt gà, bao tử cũng còn mùi hỗi. Đến Đại Bảo bình thường đều thích uống canh, nhưng lúc uống hết một chén canh nhỏ.
Nhất thời bàn cơm hề tiếng chuyện nào, đợi đến khi ăn bảy tám phần thì những bàn của đàn ông mới bắt đầu dừng đũa, bắt đầu uống rượu chuyện huyên thuyên.