Bữa cơm ăn ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ, thể là ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, mấy đứa bé thì ăn đến bụng đều căng tròn.
Mấy đàn ông uống rượu cũng chút ngà ngà say.
Lúc , Cố Tri Ý lên thu dọn cái bàn, cô lập tức Lâm ngăn : “Con yên ở đây . Bữa cơm hôm nay đều là con và vợ lão đại cả. Chuyện dọn rửa cứ để cho mấy vợ lão nhị là .”
Mẹ Lâm xong thì cũng cùng bắt đầu dọn xuống, mấy phụ nữ cùng dọn dẹp một lúc, nhanh đều xong, đó giúp Cố Tri Ý tẩy rửa cái sân một .
Tẩy rửa sạch sẽ trong sân cũng giống như trôi cái nóng ban ngày, còn mấy đàn ông vẫn đang chuyện phiếm.
Đến khi bầu trời tối đen , mấy cha Lâm mới chuẩn lên về.
Lâm Quân Trạch tiện, nên việc đưa Cương Tử ga xe lửa chỉ thể nhờ cả.
Anh cả hỏi Cương Tử giờ xe lửa xuất phát, đó hẹn thời gian năm giờ sáng mai sẽ đến nhà Lâm Quân Trạch đón . Lúc , một đoàn Lâm gia cũng tạm biệt về nhà.
Sau khi Lâm gia về, Cố Tri Ý mới bắt một nồi nước lên nấu cho hai đứa bé tắm rửa một trận.
Chờ đến khi cả nhà đều tắm rửa sạch sẽ xong thì trễ .
Cố Tri Ý sáng sớm ngày mai dậy sớm hơn một chút để chuẩn vài món ăn cho Cương Tử mang lên xe lửa ăn, nên lo cho hai em xong, cô cũng ngủ sớm một chút.
Hôm nay, cô chạy một chuyến lên thị trấn, thêm cả một buổi chiều chuẩn thức ăn cho , nên bây giờ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-112.html.]
Lúc , cô chuẩn ngâm chân một lúc, cũng chỉ vì sợ nửa đêm đang ngủ chuột rút.
Lâm Quân Trạch thấy cô ngâm chân, cả ngày nay cô mệt mỏi, vì lúc Cố Tri Ý đang ngâm chân, vô cùng điều mà dời một cái ghế đầu sang, bên cạnh cái chậu ngâm chân của cô.
Cố Tri Ý ngạc nhiên thấy Lâm Quân Trạch thế . Không Lâm Quân Trạch đang xoa bóp cho cô đó chứ?”
Lâm Quân Trạch vẫn im lặng, khi xuống ghế xong thì trực tiếp cho tay trong chậu, bắt đầu bấm từ lòng bàn chân cô.
Có một việc thứ nhất sẽ thứ hai. Lần đầu tiên, thể Cố Tri Ý còn khó chịu, nhưng thứ hai thấy Lâm Quân Trạch tự nhiên thế khiến cô kiêu ngạo.
Cố Tri Ý dứt khoát dựa đầu giường, chợp mắt . Ban đầu còn đang suy nghĩ, nhưng đó híp mắt ngủ mười mấy phút đồng hồ.
Ai ngờ dễ chịu thế , vì kìm chế mà ngủ mất.
Lâm Quân Trạch thấy Cố Tri Ý ngủ thì động tác tay cũng thả nhẹ nhiều.
Hai đứa bé Đại Bảo và Nhị Bảo quần chúng ăn dưa nửa ngày thấy ngủ , sang thấy cha nhẹ nhàng xoa bóp cho thì gương mặt chúng hiện lên vẻ vô cùng tò mò.
Cha dịu dàng với !
DTV
Hai đứa bé đang chuẩn gì đó, hô lên một tiếng “Cha”, Lâm Quân Trạch trừng mắt , dựng ngón trỏ ký hiệu giữ im lặng.
“Mẹ của các con đang ngủ, nhỏ giọng một chút! Nhanh ngủ !”
Hừ! Quả nhiên, hình ảnh cha dịu dàng chẳng qua chỉ là ảo giác. Hai đứa bé kìm nén mà ngậm miệng , bò sang chỗ ngủ của . Hai em thì thầm gì đó chỉ hai đứa .