Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-12-15 12:17:08
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhiều suy nghĩ như thế nhảy liên tục trong thời gian ngắn. Lúc Lâm Quân Trạch với cô:

“Em cũng đừng cố quá sức mà mệt mỏi. Mấy thứ nếu thì thể nhờ mấy chị dâu cả giúp cho, đến lúc đó biếu họ một ít đồ là .”

Ban đầu Cố Trị Ý còn rõ, vẫn là Lâm Quân Trạch hai cô mới khẽ gật đầu.

DTV

Phải thường xuyên may vá nên Cố Tri Ý đang nghĩ đến việc nên mua một thời , trong bốn món đồ lớn như máy may thế thì dễ mua lắm.

Không chỉ phiếu, mà đợi hàng mới , vì Cố Tri Ý cũng chỉ thể đè ép suy nghĩ xuống đáy lòng.

Chiếc áo nhỏ trong tay mới thành. Đột nhiên một bên tường viện truyền đến tiếng mèo kêu.

Cố Trị Ý thả chiếc áo mới may xong xuống, theo tiếng kêu mà đến gần xem thử.

Cô mới đến góc tường, xổm xuống thì thấy một chú mèo con lông vàng, vẻ bao nhiêu tháng cả, vô cùng đáng yêu.

“Meo meo meo!” Chú mèo con kêu lên liên tục. cô thấy đáng yêu c.h.ế.t mất thôi.

Cố Tri Ý cẩn thận xuống, bế mèo con lên.

Mèo vàng nhỏ ngây thơ Cố Tri Ý kêu lên nữa, đầu của nó ngừng cọ xát tay cô.

Hành động của nó vô cùng đáng yêu Cố Tri Ý thích thú. Vẫn là Lâm Quân Trạch lên tiếng cô mới lưu luyến rời mà vuốt ve nó nữa.

Cố Tri Ý ôm lấy mèo con lông vàng đến mặt Lâm Quân Trạch: “Chúng trở về mấy ngày nay mà còn phát hiện một bé mèo nhỏ chạy trong sân thế , nó đáng yêu !”

Nói xong, tay sờ cằm mèo con, gãi cho nó, gãi đến mức khiến mèo con vô cùng thoải mái mà phát tiếng “ục ục” trong cổ họng.

Lâm Quân Trạch từ chối cho ý kiến. Dù cũng chính là một đàn ông cứng cỏi, đừng trông cậy thể thấy một điểm đáng yêu nào từ một con mèo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-117.html.]

Cố Tri Ý xong, dường như nhớ đến chuyện gì đó, cô vội vàng nhà bếp, tìm một cái chén nhỏ mẻ một chút, lấy một muỗng nhỏ sữa mạch nha cho chén pha với nước.

Mèo con đánh mùi thơm, lập tức đến gần, đó thì hồng hộc uống sữa mạch nha trong chén.

Cố Tri Ý yên lặng ở bậc cửa, dáng vẻ háo hức uống sữa của mèo con.

“Đáng thương quá, lạc cha của ?”

“Đoán chừng là nó vứt , bậy giờ còn ăn, huống chi là động vật.” Lâm Quân Trạch .

Cố Tri Ý xong thì cảm giác đau lòng, cô ngước lên Lâm Quân Trạch :

“Nếu thì chúng nuôi nó nhé! Còn thể bắt chuột trong nhà giúp chúng nữa.”

Vừa Cỗ Tri Ý vuốt ve đầu mèo con, lông của nó thật sự mềm mại.

“Bây giờ em đang mang thai, con vật còn mang theo bọ rận gì , nuôi lúc lắm.” Lâm Quân Trạch lập tức lên tiếng phản đối.

Cố Tri Ý cũng lời lý. Hơn nữa thời , ở nhiều nhà, khi phụ nữ thai sẽ lập tức đưa vật nuôi trong nhà bỏ .

Con mèo ở bên ngoài nhiễm bệnh gì , huống chi thời cũng bệnh viện thú y.

Lâm Quân Trạch thấy dáng vẻ vui của cô thì kiên nhẫn giải thích: “Bình thường thấy thì cho một ít đồ ăn là , hơn nữa đây là mèo hoang, nó sẽ chịu ở trong nhà .”

Cố Tri Ý kiểu chịu lắng , vì Lâm Quân Trạch như thế thì cô cũng chỉ thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Sau khi mèo vàng nhỏ ăn hết chén sữa mạch nha thì nữa, nó còn mạnh dạn cọ ống quần Cố Tri Ý, giống như nó cũng thích nó.

Cố Tri Ý chỉ thể âm thầm xin mèo nhỏ trong lòng mà thôi. Trong lòng cô còn âm thầm nghĩ, cô sẽ thường xuyên cho nó ăn, thì sẽ cần lo lắng nó đói bụng nữa.

Loading...