Lâm Quân Trạch thấy vợ thế , còn hiểu.
Anh buồn , một tay chống gậy, tay còn tai đỡ lấy Cố Tri Ý.
“Đến đây, xuống nghỉ ngơi thôi!” Nói xong còn quên gọi hai đứa con trai.
Đại Bảo và Nhị Bảo đang chơi đùa với các chị, cha gọi nên bất đắc dĩ chạy đến mặt Lâm Quân Trạch: “Cha, thế ạ?”
“Trưa nay, của các con vất vả bữa trưa, các con xoa bóp cho chân cho !”
“Vậy bóp chân sẽ thưởng chứ ạ?” Nhị Bảo nghiêng đầu hỏi.
Hai đứa còn nhớ rõ đây, Cố Tri Ý từng nếu hai đứa ngoan ngoan, lời thì sẽ thưởng cho bánh kẹo.
Lâm Quân Trạch: Thôi! Hai tên nhóc thối thì thể trông cậy !
“Không !” Lâm Quân Trạch vô tình .
“Được ạ!”
Mặc dù là thưởng, nhưng hại em vẫn lời mà tiến lên, xuống cạnh chiếc ghế Cố Tri Ý đang , tay nắm , nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho Cố Tri Ý.
DTV
Chị dâu cả Vương Quế Chi là phụ nữ dịu dàng, thường ngày cũng nhiều. Cô là kiểu chỉ im lặng việc.
Lúc dọn dẹp xong, chỗ của , thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đáng yêu như thế, cô khỏi : “Nhìn xem đều là con cái sinh , mà Đại Bảo và Nhị Bảo vô cùng ngoan ngoãn như thế!”
Nói xong còn ghét bỏ thoáng qua ba đứa bé nhà .
Vẫn là Cố Văn Hùng lanh lợi, lập tức chạy đến mặt Vương Quế Chi, ân cần đ.ấ.m bóp cho .
“Mẹ, đến đây đến đầy, vất vả !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-139.html.]
Con trai út Cố Văn Minh thấy cả như thế cũng chạy đến mặt xoa bóp.
Đột nhiên, trong sân Cố gia xuất hiện cảnh tượng quỷ dị như thế , mấy đứa bé chững chạc đàng hoàng đang xoa bóp cho của , còn mấy lớn ở bên cạnh thì ha ha.
Bầu khí vô cùng náo nhiệt.
Chờ khi cho mấy đứa bé chạy ngoài chơi, chỉ còn mấy lớn chung một chỗ. Cố Tử Mộc chân Lâm Quân Trạch hỏi: “Thế nào ? Chân của em?”
Rõ ràng là quan tâm nhưng lời Cố Tử Mộc thẳng thắng.
Cũng may Lâm Quân Trạch quá để ý, vợ quan tâm , nên lập tức :
“Bác sĩ hồi phục , em chuẩn chờ đến khi Tiểu Ý sinh thì trở về quân đội.”
Người Cố gia thấy thì đều an tâm.
“Vậy là ! Vậy là ! Trước đó nhờ ông thông gia đến nhà thông báo, Tiểu Ý lên bệnh viện chăm sóc cho con, lúc đó mới chuyện . Hiện tại gì thì . Về nhiệm vụ cũng chú ý nhiều hơn. Đừng quên bây giờ con cũng là cha của ba đứa bé .”
Cố Khốn cũng con rể của là một quân nhân, thể bảo quan tâm đến sự an nguy của dân.
ông là một cha, ông vẫn hy vọng khi lâm cảnh nguy hiểm thể suy nghĩ cho bản một chút, vì gia đình mà suy nghĩ một chút.
“Con hiểu , cha!” Lâm Quân Trạch trịnh trọng gật đầu.
Trước , đúng là mỗi khi nhiệm vụ đều hề lo lắng, nhưng trở về, cảm thấy bản chỉ là một nhân quân. Mà càng quan trọng hơn, bản còn là một chồng, một cha của ba đứa bé.
“Vậy đến lúc đó để Tiểu Ý theo quân luôn, là...” Cuối cùng Lưu Ngọc Lan vẫn nhịn hỏi câu hỏi .
Người một nhà đoàn tụ bên , nếu quanh năm suốt tháng cứ tách rời như thế mãi cũng đúng lắm.
Mà Lưu Ngọc Lan cũng sợ, vợ chồng hai xa cách , tình cảm sẽ ngày càng xa lạ, là một , bà luôn hy vọng con gái hạnh phúc, hai đứa nhỏ ở bên cạnh cả cha và sẽ hơn nhiều.
“Vâng, con chuẩn quân đội sẽ báo với lãnh đạo xin cho gia đình theo quân. Đến lúc đó chuẩn phòng ốc cho thì sẽ lập tức đón Tiểu Ý và mấy đứa nhỏ cùng theo quân.”