Trong thời gian , Cố Tri Ý hoặc là khỏi nhà hoặc là trong thường ngày xảy chuyện gì đó, trong lúc đó đều là Lâm giúp đỡ chăm sóc Tam Bảo, hai đều bồi dưỡng cảm tình. Không nghĩ tới cứ như là .
“Mẹ chúng con chắc là chỉ ở nhà thêm mấy ngày nữa thôi. Bộ đội bên còn chút sự tình kịp xử lý nữa mà.”
DTV
“Vậy...” Mẹ Lâm bên còn gì, cha Lâm bên đánh gãy lập tức.
“Được , bà cũng đừng nhọc lòng nữa gì, bọn nhỏ sắp , đến lúc đó bà chuẩn cho bọn nó chút đồ ăn, đến bên còn thể tặng một chút cho lãnh đạo.” Cha Lâm trực tiếp sắp xếp công việc. Cũng coi như là phân tán một chút lực chú ý của Lâm.
Mẹ Lâm thấy chuyện chuẩn thức ăn, xoay lên, chuẩn xem thử xem nhà còn những đồ vật gì. Hận thể để Lâm Quân Trạch mang tất cả thứ thể mang theo.
“Cha. con và Tiểu Ý bộ đội, đến lúc đó trong nhà phiền cha và .”
“Được, con đến lúc đó đưa cho cha một bộ chìa khóa, cha bảo con nếu thời gian rảnh thì đến đó giúp đỡ quét tước một chút.”
Vừa vặn Lâm Quốc Đống lúc trở về, Lâm Quân Trạch sắp , mấy em trong nhà từ nhỏ quan hệ tồi.
Chỉ là Lâm Quốc Đống quá giỏi trong mặt biểu đạt cảm xúc của .
Cũng chỉ là tiến lên vỗ vỗ bả vai của Lâm Quân Trạch, : “Được , em yên tâm , trong nhà còn cả nữa mà.”
“Em ! Cha bên , xin nhờ cả!” Nói với Lâm Quốc Đống bên xong sang cha Lâm.
“Cha, con và Tiểu Ý cũng lúc nào mới thể trở về, chúng con xin gửi sinh hoạt phí năm nay.”
Lâm Quân Trạch xong thì lấy sáu mươi khối tiền từ trong túi , đây cũng xem như hai năm dưỡng lão cho cha Lâm và Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-306.html.]
Khi phân nhà cũng , một năm 30 khối tiền hoặc là đổi bằng lương thực.
Cha Lâm nhận lấy mặt con trai trưởng. Ông vì thấy rõ dù ông yêu thương lão tứ thì em ở đây cấp thế nào, Lâm Quân Trạch đều sẽ cấp giống như , cũng tránh cho trong lòng em còn lời phê bình lẫn .
Có thể ở phương diện , cha Lâm suy nghĩ đúng là nhiều hơn Lâm.
Bên bàn giao xong một chuyện, Lâm Quân Trạch chuẩn lên về nhà.
Mẹ Lâm từ phòng bếp , bà vội vàng gọi: “Lão tứ , con chờ một chút, lấy ít đồ sang cho con mang .”
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ dừng bước, : “Mẹ, chúng con còn nhanh như , cần gấp.”
“Ôi, sợ đến lúc thì quá vội vàng. Được , để xem , đến lúc đó xếp một chỗ cho con mang !”
Mẹ Lâm cũng bất đắc dĩ, bà chỉ sợ đến lúc đó quên quên .
Mà còn bao giờ mới trở . Vừa nghĩ đến đó tấm lòng già của Lâm kìm mà buồn phiền.
Lâm Quân Trạch cũng , bản đoán chừng chỉ dịp tết mấy ngày nghỉ mới thể trở về nhà một chuyến, nên cũng hiểu tâm trạng của Lâm.
Vì thế nhẹ nhàng : “Mẹ, cũng đừng nghĩ nhiều, đến lúc đó ngày nghỉ con sẽ đưa Tiểu Ý và mấy đứa bé cùng về thăm . Hoặc là nếu nhớ chúng con cũng thể với cha Lâm đến bên đó ở một thời gian.”
Mẹ Lâm cũng ngờ lão tứ nhà sẽ mấy lời , vì giờ tính tình thuộc kiểu đánh ba gậy còn nổi một cái rắm (*), thế mà ngờ bây giờ còn quan tâm khác.
(*) Kiểu ít , giỏi giao tiếp.
Tấm lòng của già xem như an ủi chút ít.