Mà Cố Tri Ý bên lôi kéo Lâm Tú Mai xuống, lấy mười khối tiền từ trong túi , đưa cho Lâm Tú Mai.
“Chị dâu, qua một thời gian nữa là chị sinh cháu trai , đến lúc đó em đến quân đội bên , chắc chắn thể lập tức về ngay , ở đây em mười khối tiền gửi chị, đến lúc chị ở hãy bảo hai mua chút thịt cho chị bồi bổ.”
Lâm Tú Mai thật sư ngờ Cố Trị Ý cho một tiền lớn như .
“Không cần, cần! Anh hai của em sẽ mua sữa cho chị.” Lâm Tú Mai từ chối .
DTV
“Chị dâu, chị cầm ! Em cũng cái gì để cho cháu trai cả.” Cố Tri Ý vẫn nhất quyết nhét tiền trong tay Lâm Tú Mai.
Vốn dĩ Cố Tri Ý chuẩn cho đứa cháu trai mấy bộ quần áo, đó cô nhớ nội dung câu chuyện thì Lâm Tú Mai sinh đợt là một đứa bé trai, vì Cố Tri Ý mới luôn miệng gọi cháu trai như .
Lần khá vội vàng nên Cố Trị Ý chỉ thể lấy chút tiền cho Lâm Tú Mai bồi bổ mà thôi. Còn về quần áo cho cháu trai thì chờ đến quân đội bên , khi thời gian rảnh cô sẽ mấy bộ gửi về.
Hai chuyện một hồi thì Lâm Quân Trạch bên gọi mấy Cố gia đều trở về nhà.
Trên đường trở về, Lâm Quân Trạch cũng qua với Cố Khôn về chuyện bản về cũng là dẫn theo mấy con Cố Tri Ý cùng đến quân đội với .
Cố Khôn gì nhiều: “Cha hiểu đứa con gái của cha, từ nhỏ đến lớn nó từng chịu khổ gì, đến lúc sang bên , con gánh vác nhiều hơn chút!”
Cố Khôn vẫn yên tâm Cố Tri Ý, ông vẫn dặn dò Lâm Quân Trạch một phen.
Lưu Ngọc Lan ở bên , trong lòng bà vô cùng buồn bã.
Từ khi đứa con gái của bà xuất giá, gì cũng cách gần đó, về thì đều thể về ngay, thể gặp mặt dễ dàng.
là đến quân đội, cũng là núi cao nước xa, nếu chuyện gì đó thì như bà cũng giúp gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-309.html.]
Tuy hiện tại, Cố Tri Ý đổi nhiều, hơn nhiều, nhưng ai còn thể đổi trở như . Dù như Lưu Ngọc Lan cũng lo lắng.
Lâm Quân Trạch thấy thì an ủi hai vị cha .
“Cha, , yên tâm! Tiểu Ý ở quân đội, tất cả đều con lo, còn một chị dâu trong khu nhà tập thể sẽ giúp con chăm sóc cho con cô .” Sau đó, nghĩ đến việc gì đó.
“Cha, , khi nào hai nhàn rỗi cũng thể đến đó thăm chúng con!”
Nói thì nhưng hai vị cha sống cả đời trong một cái thôn lớn thế , nơi họ thể xa nhất lẽ cũng chỉ là thành phố.
Lâm Quân Trạch như thì cặp vợ chồng già cũng xem như chút yên tâm, đứa con rể chính là họ chọn trúng đây, nhân phẩm cũng kém.
Sau khi mấy họ trở về thì Cố Tri Ý ở bên cũng chuyện xong với Lâm Tú Mai.
Nhìn thấy cha , hai trai cũng về, thấy đều trở về, lúc Cố Tri Ý mới mục đích của chuyến .
“Cha, , chúng con vội, cũng thể sớm hơn với hai . Ngày thường cha cũng đừng vất vả nhiều như , công điểm hai kiếm. Bây giờ, cả cũng công nhân viên chức trong huyện thành , cần lo lắng nhiều nữa.”
Tuy Lưu Ngọc Lan buồn nhưng ngoài mặt vẫn vẻ ghét bỏ.
“Cái còn cần con ? Con thì bớt lo lắng, bây giờ thể đợi mà hưởng phúc của trai con !”
Cố Khôn bên lấy củi đụng tay bà, hiệu bà đừng nên lung tung.
mà Cố Tri Ý hiểu chứ?
Cô cũng để ý, cô nhét Tam Bảo cho cha ruột của bé.