Anh khan : “Ha ha, em gái , em yên tâm, sẽ giúp em giám sát cả!”
Cố Tri Ý cũng đến vạch trần ý đồ của .
Trước khi . Lưu Ngọc Lan trong phòng lấy vài thứ nhét trong tay Lâm Quân Trạch.
“Trong nhà cũng vật gì cả, đó phơi một ít hoa hiên vàng, các con nấu ăn thì thể cho , thanh và ngọt. Còn chút mứt cho con mang đến quân đội, buổi sáng thể ăn kèm với cháo.”
Lưu Ngọc Lan cứ liên miên, dặn dò đủ chuyện.
Cố Tri Ý cũng kiên nhẫn nữa, chờ Lưu Ngọc Lan xong mới trả lời: “Con , dừng lo nữa! Vậy chúng con về đây!”
Treo đồ ăn vặt lên xe, Cố Tri Ý tạm biệt Cố gia, lên xe và trở về nhà.
Bởi vì sắc trời vẫn còn sớm nên Cố Trị Ý ôm Tam Bảo. lai một chuyến đến nhà Lâm Xuân Lệ.
Hôm nay, bởi vì con trai của Lâm Xuân Lệ ngã bệnh nên lúc Cố Tr Ý đến cửa thì Lâm Xuân Lệ dỗ cho đứa bé ngủ xong.
Nhìn thấy Cố Tri Ý đến cửa, cô ngạc nhiên : “Tiểu Ý, hôm nay rảnh mà đến đây?”
“Chị Xuân Lệ, ngày mai em nên hôm nay đến chào chị một tiếng.”
Tam Bảo ở độ tuổi chỉ thích ôm, còn . Vì Cố Tri Ý cũng ngắn gọn.
“Sao nhanh như ?” Dường như Lâm Xuân Lê còn phản ứng kịp.
“ ! Hôm qua, chồng em trở về thì cho em , cũng vặn ngang qua đây nên tiện thể đưa con chúng em cùng quân đội. Mà quân đội bên cũng sắp xếp xong .” Cố Tri Ý .
Thật từ lúc cô xuyên đến đây đến hiện tại, thể rằng thời gian cô tiếp xúc với Lâm Xuân Lệ còn nhiều hơn với Lâm Quân Trạch. Bây giờ đột nhiên rời khỏi đây thì đúng là chút nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-311.html.]
Có lẽ vì Lâm Xuân Lệ đang chăm sóc cho con trai bệnh nên sắc mặt vẻ tiều tụy, lúc bạn của , trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô há miệng to như gì đó nhưng cùng cũng chỉ tiến lên cầm lấy tay Cố Tri Ý, gượng : “Như thế cũng , như thì vợ chồng hai cũng ngăn cách hai nơi nữa .”
Buồn thì buồn nhưng gia đình của bạn nhất đoàn tụ bên thì Lâm Xuân Lê còn vui mừng cho cô .
Bởi vì Cố Tri Ý đang ôm Tam Bảo nhưng một tay vẫn còn rảnh rỗi, thế là dùng tay đó nắm chặt lấy tay Lâm Xuân Lệ.
“ . Chị Xuân Lệ, nếu chị nhớ em thì nhớ thư cho em!”
Có lẽ cảm thấy bầu khí thích hợp cho lắm nên Lâm Xuân Lệ bằng giọng vui vẻ chuyển đề tài.
Sau đó bảo Cố Trị Ý chờ một hồi, cô phòng chuẩn cho Cố Tri Ý một thứ.
“Em xem, em vội quá, chị cũng cái gì cho em cả, đều là chút đồ ở nhà . Không đáng mấy đồng tiền cả, còn một thảo dược, mùa hè trời nóng bức cũng thể lấy nấu chút để lạnh uống một chút.”
Cố Tri Ý cũng khách sáo, vốn dĩ cô cũng chuẩn khi sẽ lấy một thứ mang đến Lâm gia, Cố gia và cả Lâm Xuân Lệ.
Rời khỏi nhà Lâm Xuân Lệ, Tam Bảo buồn ngủ nên Cố Tri Ý lập tức trở về nhà.
Sau khi đặt Tam Bảo lên giường, cô mới rảnh rỗi mà thu xếp một ít đồ gửi qua cho Cố gia và Lâm Xuân Lệ bên .
Mở gói đồ mà Lưu Ngọc Lan cho, Cố Tri Ý thấy năm mươi khối tiền bên trong thì cũng gì.
Lại mở đến gói đồ mà Lâm Xuân Lệ cho, vốn dĩ cô cho rằng tất cả là mấy món đồ như đồ ăn, thế mà thấy rơi một thứ.
Cố Tri Ý mở túi vải đựng vật đó lên xem thì thấy trong túi vải là một chiếc vòng tay vàng.
Nhớ đến đó, Cố Tri Ý để Lâm Đương Dũng thu mua đồ cổ thì họ giữ cái . Không ngờ cái là để cho cô.
DTV
Nhìn thấy cách giống của hai , Cố Tri Ý cũng gì với hai họ.