Lâm Quân Trạch lúc mới hậu tri hậu giác nhận ...Thịt chạy.
Cuối cùng đương nhiên là nào đó ngay cả canh thịt cũng ăn , hai mắt chằm chằm nóc nhà, nghĩ trăm cũng lý do.
Cố Tri Ý mới thèm quản , tự ngủ say.
Hôm nay bận việc một ngày, cũng chẳng còn tâm tư gì mà giao lưu tình cảm với nữa.
Lâm Quân Trạch suy nghĩ nửa đêm, mới nghĩ thông suốt, thể là vợ quá mệt mỏi, mới từ chối . Chắc chắn mi lực của giảm xuống.
Ừ, chắc chắn là như thế.
Sau khi thành công tự thuyết phục , ôm Cố Tri Ý cũng ngủ say.
Không gì bất ngờ xảy thì nửa đêm Tam Bảo vẫn bắt đầu nỉ non. Được ông ba Lâm Quân Trạch bế lên, Cố Tri Ý vẫn cứ yên tâm ngủ say.
Bây giờ Tam Bảo quen thuộc với ông ba , khi Lâm Quân Trạch ôm nhóc thì vẫn nhận .
Dỗ dành một hồi đặt ở bên Cố Tri Ý cho b.ú sữa một nữa. Lại yên tâm ngủ.
Buổi sáng Lâm Quân Trạch dậy từ sớm, nhà ăn mua bữa sáng, mặc quân trang liền chuẩn khỏi nhà.
Cố Tri Ý là tiếng kẻng rời giường của bộ đội đánh thức, đừng , đúng là đặc sắc của bộ đội.
DTV
Khi tỉnh vặn thấy Lâm Quân Trạch mặc bộ quân phục , đột nhiên cảm thấy hôm nay giống ngày thường.
Lúc tuy rằng cũng từng thấy đang mặc quần áo những là hôm nay thật sự một cảm giác đặc biệt.
Khi Lâm Quân Trạch đầu cũng thấy vợ đang chằm chằm .
Lập tức tới bên cạnh giường đất, cong lưng, chụt mấy cái lên môi Cố Trị Ý.
“Làm gì, em còn đánh răng ?”
Cố Tri Ý phản ứng thấy đến ngây , liền thấy Lâm Quân Trạch hôn lên.
“Không , vợ thơm lắm, em ngủ thêm lúc nữa , mua bữa sáng cho các em, hôm nay , em ở nhà ngoan nhé.”
Nói xong câu giống như dỗ dành con nít, Lâm Quân Trạch liền cầm mũ ngoài.
Cố Tri Ý nhỏ giọng thầm: “Cái gì , còn coi em như con nít bằng.”
mà trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Lại xuống gọi Tam Bảo dậy.
Sau khi Lâm Quân Trạch mang bữa sáng về, liền khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-344.html.]
Cả nhà cũng bắt đầu rời giường rửa mặt, ăn cơm sáng. Bên bữa sáng chính là cháo ngũ cốc, lương thực phụ.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng kén ăn, cho cái gì thì ăn cái đó.
Người một nhà liền ở trong tiếng thao luyện bên ngoài ăn bữa sáng đầu tiên khi ở bộ đội.
Chẳng qua khi ăn cơm sáng xong, Nhị Bảo dùng vẻ mặt rối rắm Cố Tri Ý.
“Làm vây? Nhị Bảo.” Cố Tri Ý hỏi.
“Mẹ ơi, thể đừng lười biếng nữa ?”
Cố Tri Ý:???
Mẹ cái gì?
“Đã lâu nấu cơm , con nhớ cơm nấu.” Nhị Bảo còn quên vuốt m.ô.n.g ngựa cho Cố Tri Ý.
Nguyên nhân là đây ?
Ý vẫn là cơm ăn ngon.
Cơm xe lửa cũng ăn gần nửa tháng, Đại Bảo và Nhị Bảo tỏ vẻ nhớ cơm .
“Mẹ cảm thấy cơm nhà ăn nấu cũng khá mà, chẳng lẽ Nhị Bảo hy vọng mỗi ngày đều mệt như ?”
Đại Bảo và Nhị Bảo cùng lắc đầu.
Đại Bảo: “ mà, nhưng mà chúng con ăn cơm nấu thì bây giờ?”
Nhị Bảo nghiêng nghiêng đầu, đó dường như quyết định trọng đại gì. Nói: “Vậy thì vẫn hơn. Mẹ quá vất vả, nhưng mà, ngẫu nhiên nấu cơm một thì chứ?”
Nhị Bảo đau lòng , nhưng vẫn quên tranh thủ phúc lợi cho .
“Được, chúng quyết định như .” Cố Tri Ý sờ sờ đầu hai nhóc liền thu dọn chén đũa.
Sau khi Cố Tri Ý . Đại Bảo Nhị Bảo, : “Em trai thúi, em thể để ba nấu cơm mà.”
Đại Bảo hố cha!
“ mà, em Thao trong nhà đều là nấu cơm.” Nhị Bảo .
“Ba cũng thể nấu, chúng bảo ba nấu cơm là , như cũng mệt mỏi như nữa.”
Đại Bảo sung sướng bàn bạc xong xuôi với Nhị Bảo.