“Phải lượng sức mà , thật ngốc!” Đại Bảo ghét bỏ em trai hằng ngày.
Cố Tri Ý đỡ trán, con trai ngốc, cả nhà cũng coi như mỗi con.
mà cô cũng quấy rầy bọn nhỏ chơi đùa. Anh em cãi ầm ĩ từ khi còn nhỏ chuyên bình thường ư?
Nghĩ cũng tới giờ Lâm Quân Trạch trở về cô liền phòng bếp bưng đồ ăn trong căn phòng . Mới bưng một món ăn lên thì Lâm Quân Trạch trở về, nhà thấy Cố Tri Ý nấu xong cơm.
Anh rửa sạch tay xong tới bưng thức ăn giúp Cố Tri Ý.
Lúc mới cửa còn quên hôn trộm một cái.
Vừa vặn Nhị Bảo thấy, nhóc lấy hai tay bưng kín đôi mắt, lớn tiếng : “Ba ba, ngượng ngùng quá!”
Đại Bảo đầu thấy bất cứ cái gì cho nên vẻ mặt vô cùng mờ mịt. Nhìn qua , thật sự ba cái gì?
Nhị Bảo ghé sát Tai Đại Bảo, thầm. mà tiếng thầm phát là cái loại mà tất cả đều thể thấy . Cố tình chính bản nhóc cảm thấy nhỏ .
“Đại Bảo, em với , ba hôn , ngại quá.” Nhị Bảo “nhỏ giọng” .
Đại Bảo gật gật đầu, ngày nào ba ba cũng hổ.
Hai đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái Lâm Quân Trạch, tới kẻ ba như Lâm Quân Trạch cũng chút ngượng ngùng.
“Hai thằng nhóc thối còn rửa tay ăn cơm?” Biện pháp trực tiếp nhất đó là:
Nói sang chuyện khác!
Ừm, tuy rằng cũ kỹ nhưng Lâm Quân Trạch cảm thấy chỉ cần tác dụng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-348.html.]
“Vâng, chúng con rửa xong .” Thật tiếng là hai thằng nhóc gạt cho qua chuyện.
“ đó, ba ba thối.” Nhị Bảo gật gật đầu.
Càng buồn hơn chính là Tam Bảo đang ở giường bỗng dưng miệng phun một câu: “Bánh.”
“Phụt!” Cố Tri Ý sắp tới chết.
Mấy thằng nhóc đúng là em ruột, đều là tới để hố cha.
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ cả nhà , cảm thấy chính sắp gặp nguy cơ về địa vị gia đình.
Vào lúc ăn cơm giữa trưa, ba cha con đều ăn đến no căng. Ngày thường thường xuyên ăn nên cảm thấy gì, lâu như mới ăn cơm và cả những món ăn cả sắc hương vị đều đầy đủ như thì gì ai thể nhịn mà ăn no căng cơ chứ?
Cố Tri Ý cũng để Lâm Quân Trạch thu dọn mà tự thu bát đũa trực tiếp ném trong gian.
Bởi vì giữa trưa Lâm Quân Trạch đều sẽ thời gian nghỉ trưa cho nên khi ăn xong và nghỉ ngơi một lúc, cả nhà đều phòng nghỉ trưa.
Ngủ trưa dậy, Đại Bảo và Nhị Bảo quen với các đồng bọn mới, còn Cố Tại Ý thì ở nhà trông Tam Bảo. Cố Tri Ý cũng tìm cơ hội để tới chợ đen bên thăm dò đường nữa, dù thì vẫn sống ở bên trong một thời gian dài.
Chẳng qua, khi đến cái thì Cố Tri Ý nhớ tới chuyện đây từng với Mông Mông, “Mông Mông, bây giờ giúp tao mở cái cổng năng dịch chuyển .” Mấy ngày nay bởi vì chuyện của Tam Bảo nên Cố Tri Ý quên mất chuyện .
“Được, chủ nhân chắc chắn tiêu phí 50 vạn gian tệ để mua sắm công năng dịch chuyển của gian chứ?” âm thanh máy móc của Mông Mông vang lên nhằm hỏi để xác định một cuối cùng.
“Chắc chắn!”
“Được, đang mở công năng, môn chủ nhân chờ đợi trong giây lát!”
DTV
Không bao lâu , âm thanh máy móc của Mông Mông vang lên một nữa: “Mở công năng tất! Hệ thống khấu trừ 50 vạn gian tệ hiện tại gian tệ của chủ nhân còn 60 vạn, mong cô hãy sử dụng hợp lý!”
Cố Tri Ý thấy gần hai trăm vạn gian tệ của tiêu gần hết thì trong lòng chút đau xót, chẳng qua khi nghĩ việc là vì Tam Bảo thì cô cũng còn quá đau lòng nữa mà bắt đầu chuẩn dùng ý thức để thử thao tác dịch chuyển.