Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 393

Cập nhật lúc: 2024-12-19 12:54:23
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lập tức liền mách lẻo với Trịnh Thao.

“Anh trai Thao Thao, Lâm Hạo Kiệt hư, đánh rớt kẹo của tụi em.”

Trịnh Thao cũng cái gì, chỉ là về phía Đại Bảo và Nhị Bảo.

Bởi vì bình thường hai nhà tiếp xúc gần, bé cũng , Đại Bảo và Nhị Bảo hai đứa nhỏ thích gây sự. Khẳng định là nguyên nhân, vì thế liền xổm xuống , hỏi: “Nhị Bảo, với trai Thao Thao , chuyện gì thế?”

Đại Bảo sợ Nhị Bảo rút dây động rừng, vì thế tự tiến đến gần nhỏ tai Trịnh Thao những nghi ngờ của .

Đừng Đại Bảo hiện tại mới hơn 4 tuổi, nhưng chuyện logic vẫn là rõ ràng.

Trịnh Thao cũng hiểu.

Vẻ mặt nghi ngờ mặt. Hỏi: “Em một chút, em là con cháu nhà ai?”

“Là, chính là nhà họ Lâm.” Đứa nhỏ ấp úng trả lời.

“Phải , hiện tại em dẫn chúng đến nhà chú em .”

Trịnh Thao lên tiếng mở miệng, đứa nhỏ ngờ kế hoạch suôn sẻ.

Đưa mắt về một hướng nào đó, khi thấy ánh mắt ám chỉ ở đó, bỏ chạy.

Bởi vì ở đây cánh cổng nhỏ, nên trẻ con thường đến đây chơi.

Ngày thường cánh cửa cũng đóng từ bên trong, nếu thì chỉ thể lối mòn.

Hôm nay cũng nhà viện ngoài quên đóng là như thế nào.

Cậu bé đó chạy khỏi cánh cửa nhỏ , một lúc thì biến mất.

Trịnh Thao lúc càng nghi ngờ hơn.

Nhị Bảo chống tay hông, hung dữ .

“Em liền , khẳng định là , là giả trang trẻ em.”

Ở trong lòng Nhị Bảo vẫn luôn tin tưởng vững chắc chân thiện mỹ, cho dù cảm thấy trai lúc nãy là nhưng nhất định là sai khiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-393.html.]

Vẻ mặt của Đại Bảo cũng ngưng trọng, xem những lời đều đạo lý.

Đại Bảo ngửa đầu, đang chuẩn cái gì đó với Trịnh Thao, thì thấy một bé bên cạnh nỉ non câu: “Sao chóng mặt thế .” Nói xong thì những đồ vật mắt đều đang xoay vòng vòng, bé như sắp đổ xuống bất cứ lúc nào.

Vẫn là Trịnh Thao bắt lấy đứa nhỏ.

Một vài đứa trẻ xổm xuống nhặt kẹo, bóc kẹo ăn khi ai chú ý đến.

“Này với các thể ăn.” Nhi Bảo sốt ruột.

DTV

Cậu bé sợ rằng giống như lời của ăn sẽ c.h.ế.t thẳng cẳng, sốt ruột xoay vòng tại chỗ.

“Này, bây giờ? Các mau nhổ , phi phi phi.” Nhị Bảo chạy đến bên bọn họ.

Muốn giúp họ nhổ kẹo . Chỉ tiếc, kẹo ăn bụng. Nhị Bảo gấp . Khóc nức nở Đại Bảo và Trịnh Thao.

“Đại Bảo, Thao Thao, bây giờ ? Bọn họ c.h.ế.t thẳng cẳng , em cần bọn họ c.h.ế.t . Ô ô ô ~” xong bắt đầu ô ô lên.

Trịnh Thao cũng xem như là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đây, mặc dù chút hoảng sợ, nhưng dù cũng hơn một đám củ cải .

Cậu bé với Đại Bảo: “Đại Bảo, em mau chạy kêu ba ba của , còn chú và . Nhị Bảo, em phòng y tế, kêu bác sĩ mặc đồ trắng, em thể ?”

Trịnh Thao yên tâm Nhị Bảo, cuối cùng còn hỏi một chút.

Lúc Nhị Bảo cũng chính thể .

Mẹ câu bé là hùng nhỏ, hùng nhỏ bảo vệ những bạn , cho nên thể .

Cậu bé đưa tay lau những giọt nước mắt mặt. Cố nén nước mắt. Giọng khàn khàn, nhưng vẻ mặt trịnh trọng, : “Em thể, trai Thao Thao.”

Nói xong, chạy theo Đại Bảo tới khu văn phòng.

Nhị Bảo tới phòng y tế, chú luôn chích cho khác, tuy rằng đau nhưng là thể cứu Hiên Hiên và Phong Phong.

Cộp cộp cộp chạy , kéo áo choàng trắng của bác sĩ Nghiêm chạy ngoài.

Bác sĩ Nghiêm chú ý, thiếu chút nữa Nhị Bảo lôi kéo ngã xuống ghế.

Nhìn thấy thiếu chút ngã là một đứa nhỏ, nghĩ là trò đùa dai của đứa con nít.

Loading...