Mấy đứa bé chạy đến, thấy lão đại đang đào đất, chúng còn tưởng là gì vui, thế là cả đám đều nhao nhao thành đội quân đào đất.
Thế nhưng nkhông bao lâu đúng là đào lên đồ vật chôn lớp đất sâu lắm .
“Ả? Đây là cái gì ?” Nhi Bảo tò mò cầm lên xem.
Chỉ là một trang giấy gấp chồng lên .
Vuốt hết đất bám tờ giấy, đó thì mở qua.
“Cái gì thế ? Đều là chấm chấm, gạch gạch?”
Đại Bảo nhận lấy, bé cũng tò mò . Chi tiếc, bé cũng hiểu luôn! vẫn cảm thấy mấy thứ hẳn là tác dụng gì đó.
Thế là Đại Bảo gấp như cũ, nhét trong túi nhỏ của . Sau đó cùng lấp đất như cũ. Mấy đứa bé trở vui chơi tim phổi như .
Chỉ là buổi tối, khi tắm rừa, Cố Tri Ý theo thói quen thì móc hết đồ vật trong túi của hai đứa , đột nhiên lôi một tờ giấy.
Cố Tri Ý cũng hai em thói quen gì mà cứ thích nhét hết mấy thứ bên ngoài cho đây, khi thả trong túi xong thì quên luôn.
Nào là hoa, nào là châu chấu, bọ rầy, cái gì cũng .
Cố Tri Ý cũng để ý đến, cô chỉ để viên giấy lên bàn mang quần áo ném trong máy giặt trong gian, giặt sạch.
Lúc Đại Bảo tắm rửa mới nhớ đến viên giấy của , bé tò mò hỏi đang giúp bé tắm rửa lúc , Lâm Quân Trạch.
“Cha, chấm chấm gạch gạch nghĩa là gì ạ?
Lâm Quân Trạch: ???
Cả ngày, con trai chỉ mấy lời thế , càng ngày càng khó hiểu!
“Các gì là chấm chấm, gạch gạch?
Nhị Bảo ở một bên nghịch nước, : “Chính là nhiều chấm, còn gạch gạch nữa.”
Nói xong còn kéo lấy tay Lâm Quân Trạch qua, mở lòng bàn tay của , vẽ vẽ cái gì ở đó.
Lâm Quân Trạch: “Sao cái quen thế nhỉ?
Giống như những gì Lâm Quân Trạch với Cố Tri Ý đó, chỉ là cách khác nhưng kết quả khác gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-402.html.]
“Các con thấy ở ? Mấy thứ chấm chấm gạch gạch .”
“Đại Bảo đào ạ!” Nhị Bảo rõ ràng lắm, trả lời cha .
“Vậy giấy đó ?”
“Ôi, trong túi ạ! Cha, cha nhanh xả nước giúp con, con lấy cho cha xem!” Đại Bảo vỗ trán .
Cậu bé nhớ đến tờ giấy đó còn trong túi đồ của , còn lấy nên vội vã thúc giục Lâm Quân Trạch. Lâm Quân Trạch cũng tò mò về tờ giấy mà hai em đào . Thế là xối hai ba cái cho sạch sẽ dùng khăn tắm thô lỗ chà lau mấy cho hai đứa bé.
“Ôi. Ba hư quá! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút!” Nhị Bảo ghét bỏ .
“Người đau lòng.”
Làm thế nào mà giọng điệu giống như mấy lời Lâm Quân Trạch tự !
Oắt con tạo phản !!!
Lâm Quân Trạch ném khăn tắm hai đứa bé: “Tự lau!”
Thôi ! Cha ruột hầu hạ nữa.
Hai đứa bé cẩn thận lấy khăn lông lớn trọng gian của Cố Trị Ý. tỉ mỉ lau khô nước .
Lâm Quân Trạch giúp hai đứa bé mặc quần áo xong, một tay ôm một đứa, thẳng bên trong.
“Mẹ, , quần áo bẩn của con ? Đại Bảo vội vàng hỏi.
“Ôi, hỏng bét ! Giấy của con!” Đại Bảo biểu cảm ‘thôi, xong .
Cố Tri Ý đặt sách xuống, cô thấy Đại Bảo như thế thì buồn hỏi: “Giấy ?”
“Con cho cha xem.” Nhị Bảo hỗ trợ giải thích.
“Chậc! Mẹ để lên bàn cho các con .”
Đại Bảo vùng vẫy xuống. Cậu bé chạy đến gần bàn, lấy tờ giấy đưa cho Lâm Quân Trạch.
DTV
“Cha, cha xem ! Đây là cái gì?” Đại Bảo tò mò Lâm Quân Trạch, hỏi.
Lâm Quân Trạch nhận lấy tờ giấy, mở , khi thấy kiểu chữ bên trong thì biểu cảm mặt ngưng trọng.