Miệng thì nhắc mãi: "Chúng con thấy, chúng con thấy gì hết."
Tốt lắm, đánh con trai.
Lâm Quân Trạch nghĩ trong lòng. Vừa cũng hôn , chẳng qua miệng mới ghé sát đánh gãy.
Người như Cố Tri Ý cũng ngượng ngùng, "Khụ khụ! Đại Bảo Nhị Bảo về , nhanh rửa tay , nấu cơm cho mấy đứa.
Nói như đang trốn chạy. Hai cũng thả bàn tay đang che đôi mắt xuống. Chạy tới bên cạnh Lâm Quân Trạch, ba lâu ngày gặp.
Tò mò hỏi: “Ba ơi, vợ của ba cũng thẹn thùng ?”
“ừ, con gái thẹn thùng.” Đại Bảo thẳng nam lên tiếng.
Nhị Bảo bò lên giường đất ôm lấy
Lâm Quân Trạch, nghiêng đầu
Lâm Quân Trạch, nửa ngày chuyện gì.
"Làm gì thế?" Lâm Quân Trạch tức giận hỏi.
"Ba ơi, là ba hùng ?" Bảo bảo tò mò sai.
" , ba hùng."
Đại Bảo cũng bò lên giường đất ôm lấy ba ba của .
Nhị Bảo sờ sờ râu của Lâm Quân
Trạch, đột nhiên hỏi: "Ba ba, hùng khẳng định là mệt lắm đúng ba?"
Lâm Quân Trạch: Trời sắp mưa?
Hai đứa con trai xá xíu nhà cách quan tâm khác?
Đại Bảo cũng , gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Làm hùng đương nhiên là mệt.”
Không nghĩ tới hai đứa con trai tri kỷ như , chính Lâm Quân Trạch đang lâm trong sự cảm động, đang chuẩn tiếp nhận hai đứa con trai yêu thương cổ vũ thì Lâm Quân Trạch thấy Nhị Bảo thở dài : “ , gần đây con cũng mệt.”
Lâm Quân Trạch:....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-407.html.]
Trẻ con thì mệt cái gì?“Bọn họ đều con là hùng nhỏ, cả ngày cứ gặp mặt là khen con, con mệt mỏi lắm, con khen.” Vẻ mặt Nhị Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhưng mà cái biểu tình thấy thế nào cũng vô cùng thiếu đòn.
Lâm Quân Trạch: Lại ngứa tay bây giờ? Có thể đánh ? Dùng lực lớn như thế nào mới thích hợp?
Đại Bảo: ….
Không nghĩ tới em trai là cái dạng !!!
Lúc khi khích lệ thì là vui mừng ? Hiện tại thế ?
DTV
Ngày nào Nhị Bảo cũng mấy chiêu dùng chọc tức c.h.ế.t đền mạng.
Mà vì Lâm Quân Trạch trở về nên Cố Tri Ý cũng đang chuẩn lấy mấy món chính. Còn cố ý lấy món canh gà mái hầm từ từ trong gian , chuẩn để cho Lâm Quân Trạch bồi bổ.
Lần Lâm Quân Trạch về tới nhà trừ bỏ Nhị Bảo thì thật hưởng đãi ngộ ấm áp như mùa xuân. Vô cùng thoải mái!
Bên thành như nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày đó Lâm Quân Trạch cũng bắt đầu nhập công việc hàng ngày.
Mà Lâm Hiểu Lan cũng thuận lợi trở về Triều Thị với Cương Tử.
Tới bên mới cảm giác nhiệt độ biến hóa rõ ràng. Bên hạ mà ở tỉnh bên vẫn mát mẻ hơn ít.
Xuống xe ở huyện Phong, Lâm Quốc Đống chờ ở nơi đó, khi thấy Lâm Hiểu Lan thì dùng sức mà phất tay: “Hiểu lan, Hiểu Lan, ở nơi nè!!”
Trong tay Lâm Hiểu Lan xách một túi quần áo nhỏ nên hai ba cái là đẩy đám về phía Lâm Quốc Đống bên .
Lâm Quốc Đống cũng tiến lên tiếp nhận túi đồ trong tay Lâm Hiểu Lan đó Cương Tử ở phía , cũng bước tới chia sẻ một ít đồ với Cương Tử.
"Không việc gì, cả, em cầm là ." Cương Tử theo bản năng từ chối.
"Khách khí gì, ngày nào cũng đồng việc nên khỏe lắm."
Nói thì Lâm Quốc Đống tiếp nhận lấy cái túi, mấy chen khỏi đám đông về hướng xe bò. Bởi vì đây
Cương Tử từng tới một cho nên còn tính là quen thuộc cho nên cũng gì khách sáo nhiều lắm.
Bỏ hết đồ lên xe bò, lên xe đoàn về phía nhà.
Từ sớm Lâm nhận tin là Lâm Hiểu Lan dẫn theo Cương Tử về nhà nên bà cũng thu dọn nhà cửa sạch sẽ.
Mới sáng sớm cũng thu thập bản chỉnh tề, chỉ chờ con rể tương lai tới cửa.