Cơm nước xong lúc khỏi nhà Trần Nguyệt Hương còn cầm một cái túi tới nhét trong tay Đại Bảo, : “Cầm , cũng thứ đắt gì , mấy đứa cầm lấy mà ăn đường.”
Nhà Cố Tri Ý cũng chuẩn lên xe, theo cả nhà bọn họ khuất thì Trần Nguyệt Hương cũng mới về nhà.
Đại Bảo và Nhị Bảo về nên bắt đầu từ đêm qua vô cùng hưng phấn. Trên cả quãng đường tay đều vịn cửa sổ, Tam Bảo cũng học theo hai trai cảnh sắc tuyết phủ trắng cả thế giới ngoài cửa sổ.
Đại khái cũng lây nhiễm tâm trạng của hai trai nên cả đoạn đường vô cùng hưng phấn, việc gì cũng chia sẻ hết với Cố Tri Ý.
Tới ga tàu hỏa thì nhà cô cảm ơn tài xế đó cả nhà mang theo hành lý .
Cố Tri Ý chỉ cầm một cái bọc nhỏ còn Lâm Quân Trạch vẫn gánh vác phần lớn đồ như cũ. Cố Tri Ý thì phụ trách trông nom mấy nhóc tránh cho dòng tách .
Lúc cũng sắp tới tết, tuy khoa trương như lúc Tết nhưng cũng khá hơn là bao. Vẫn trải qua trăm cay ngàn đắng mới tới chỗ , bởi vì mấy nhóc lớn hơn một chút cho nên mua ba vé giường .
Lần khi tới nơi thì giường đối diện nhưng dù cũng chẳng quen cho nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi đó bắt đầu sửa soạn hành lý của chính .
Lúc lên xe là hơn 10 giờ, lúc xuống đồng hồ một chút thì tới gần 11 giờ. Tuy nhiên hỏi thì mấy nhóc vẫn đói bụng cho nền Cố Tri Ý cũng lấy đồ ăn ngay.
Người phụ nữ trung niên đối diện vẫn luôn quan sát tới cả nhà Cố Tri Ý, cái đồng hồ Cố Tri Ý đeo là điều kiện trong nhà hẳn là tồi.
Chị còn mang theo một bé trai, chẳng qua từ khi Cố Tri Ý bọn họ lên xe xong thì bé trai vẫn từng ngừng nghỉ, tiếng động vẫn luôn lớn, ở giường cứ dùng chân dẫm lên ván giường.
Chỉ là lớn trong nhà như chị như hề quan tâm tới, cũng quan tâm hành vi ầm ĩ của con cái.
Đại Bảo là bé con ngoan ngoãn, bởi vì lúc Cố Tri Ý qua với bọn họ là ở nơi đông yên tĩnh một chút thể phiền khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-461.html.]
Cho nên khi cảm thấy bé trai đối diện quá ầm ĩ, Đại Bảo mới tiến lên tương đối hữu hảo mà nhắc nhở nhóc đó một chút: “Suỵt, nhỏ giọng một chút nha ~ đừng ồn tới khác.”
Ai bé trai hừ một tiếng: “ thích đó, ai cần quản.” Nói xong kêu to lên.
Vẻ mặt Đại Bảo ngây , đầu Cố Tri Ý.
DTV
Cố Tri Ý vẫy vẫy tay gọi trở về, sờ sờ đầu : “Đại Bảo cũng cảm thấy như là đúng ?”
Đại Bảo gật gật đầu.
“Không cả, chúng lòng nhắc nhở nếu bé đó cũng vấn đề của con.” Cố Tri Ý an ủi.
Dù cũng là con cái nhà khác nên Cố Tri Ý cũng chẳng tiện cái gì. Chỉ là với thanh âm cho dù Cố Tri Ý ý kiến thì nghĩa khác cũng . Toàn bộ trong khoang tàu mua giường là vì thanh tịnh một chút, vì .
“Con cái nhà ai mà giáo dưỡng như ?” Một giọng nữ bén nhọn ở một góc khác vang lên. Giọng là dễ chọc thì phụ nữ trung niên lúc mới tình nguyện ngăn tiếng cháu trai nhỏ ầm ĩ.
“Cháu ngoan, suỵt suỵt, chúng yên tĩnh một hồi .” Có thể thấy phụ nữ vẫn chiều chuộng đứa cháu trai nhỏ của .
“Không, cháu thích.” Chỉ là bé trai chút dầu muối ăn.
Cuối cùng phụ nữ biện pháp nào khác mới móc từ trong túi một viên kẹo, : “Ngoan nào, bà nội cho cháu ăn kẹo, cháu ngoan nhé.”
Lúc bé trai mới vẻ miễn cưỡng đồng ý, duỗi tay nhận lấy viên kẹo một một góc ăn.
Cố Tri Ý: “ ”
Này rốt cuộc ai là cháu trai ai là bà nội chứ?