Bên sắp đồ xong xuôi hết thì Lâm Quân Trạch cũng rửa chén xong, một nhà liền chuẩn cửa.
Rõ ràng hôm nay Tam Bảo cũng vui vẻ, dọc theo đường đều theo phía trai chạy nhảy.
Bởi vì trường thành cách bên còn chút xa cho nên bọn họ vẫn là xe.
Bên xe buýt.
Mấy ngoài giao lộ, đợi một hồi thì chiếc xe buýt lắc lư chạy đây.
Hôm nay thời tiết khéo, ánh mặt trời chói sáng cùng với làn gió mát mẻ thổi qua, đúng là thời điểm thích hợp nhất để ngoài.
Người một nhà lên xe thì bán vé tới lấy tiền, nhỏ tuổi như Tam Bảo thì cần thu tiền, nhưng là hai Đại Bảo cùng Nhị Bảo lớn hơn một chút thì tính đầu .
Hai đứa nhỏ thì tính là một lớn, cho nên tổng cộng là ba lớn, bán vé hỏi địa điểm xuống xe xong liền thu của bọn họ sáu mao tiền.
Mấy bọn họ chọn ở vị trí dựa cửa sổ mà lúc thời tiết lạnh cho lắm, cửa sổ vẫn hé một cái khe nhỏ để hít thở khí.
Trên xe cũng quá nặng mùi, dù mùi quá khó chịu như Cố Tri Ý xe lửa lúc , nhưng cũng dễ ngửi hơn bao nhiêu.
DTV
Mỗi khi đến một chỗ đỗ xe thì bán vé đều sẽ gân cổ lên hô: “ Công viên Hòe hoa, gì gì đó tới , xuống xe ?”
Xe di chuyển mất một giờ, cuối cùng bọn họ cũng bán vé : “Trường thành đây, trường thành đây, ai xuống xe ?”
Mấy xuống xe, ba nhóc con ở xe lắc lư còn ngủ một giấc.
Nghe thấy xuống xe thì mấy nhóc con lập tức lấy tinh thần.
Bọn họ thêm một đoạn đường nữa mới đến trường thành. Nhìn địa hình giống như là một con rồng lớn ở dãy núi trùng điệp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-538.html.]
Tận mắt thấy sự nguy nga đồ sộ của trường thành khiến mấy nhóc con đều ngừng sự kinh ngạc cảm thán.
“Mẹ, đây là Vạn Lý Trường Thành trong sách ?”
“ .” Cố Trì Ý trả lời .
“Mẹ, con cũng tới trường thành , con chính là hảo hán .”
Cố Tri Ý:.......
Hôm nay mấy bọn họ leo trường thành nên đều ăn mặc gọn gàng nhẹ nhàng, chính là vì để đỡ mệt khi leo trường thành.
Đầu tiên, cả nhà bọn họ chụp một tấm ảnh ở chân núi trường thành. Rồi đó mới bắt đầu leo lên.
Lúc bắt đầu mấy nhóc con vẫn còn tinh lực tràn đầy, mỗi khi leo một bậc thang sẽ đếm : “Một, hai, ba......”
khi leo hơn mười phút, mấy nhóc liền bắt đầu kêu: “Không , , mệt c.h.ế.t con .” Nghe thấy mấy con trai như khiến Cố Tri Ý c.h.ế.t mất.
Trường thành cũng là dễ leo như . Tam Bảo leo một hồi liền bắt đầu nũng bán manh ba ba ôm .
Lâm Quân Trạch bế lên Tam Bảo chỉ một nhóc con cũng tầm tuổi với Tam Bảo bên cạnh, ; “Con xem, bảo bảo nhà đều kêu mệt, mà con kêu mệt ?”
“Chính là, chính là, con chính là mệt mỏi đó.” Tam Bảo bĩu môi, bất mãn .
“Được, ba ba ôm con một lúc, đến lúc đó con cùng bạn nhỏ chuyện với thì cứ là ba ba ôm con leo trường thành.”
Lâm Quân Trạch trực tiếp dùng phép khích tướng, đừng Tam Bảo còn nhỏ nhưng nhóc con vô cùng sĩ diện.
Nhóc đến là ba ba ôm leo trường thành liền bắt đầu cảm thấy thật mất mặt, lập tức giãy giụa. “Ba ba, thả con xuống , con thể tự leo .”
Sau khi Lâm Quân Trạch buông nhóc xuống, đúng là nhóc dùng đôi chân nhỏ bước từng bước một và cũng kêu mệt mỏi nữa.