Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại khái là mỗi đàn ông kể cả là đàn ông nhỏ tuổi thì cũng đều cho phép tôn nghiêm đàn ông của khiêu chiến. Vừa thấy cha thì cả hai lập tức hầm hầm hừ hừ, Nhị Bảo còn dõng dạc : “Rèn luyện thì rèn luyện, ai sợ ai chứ?”
Đại Bảo cũng gật gật đầu, chính nhóc cũng cảm thấy chăm chỉ rèn luyện hơn một chút thì mới thể bảo vệ .
Hành trình của cả gia đình thể là kết thúc qua loa, chủ yếu là do hai em Đại Bảo và Nhị Bảo đều mệt mỏi nên chơi thêm nữa, nếu thì Cố Tri Ý còn tới Thiên An Môn bên một chuyến nữa. bởi vì hai đứa nhỏ cực kỳ mệt nên cô cũng chỉ thể từ bỏ
Buổi tối, Cố Tri Ý cầm mấy cái chậu, đưa cho mỗi một cái ghế gấp nhỏ để cả nhà ngâm chân, như thì ngày hôm chân mới nhức mỗi. Ngày hôm nay xem như là tương đối vui vẻ, nên cũng đều ngủ sớm.
Ngày hôm vẫn là ngày nghỉ, mới sáng sớm thấy hai em Đại Bảo và Nhị Bảo kêu rên rõ to, ngay cả Tam Bảo thích diễn xuất cũng gia nhập chiến trường mà kêu “Ai da, ai da” liên tục. Ai còn cho rằng Cố Tri Ý đánh con ở nhà nữa chứ, kêu la thành như luôn.
Vì bọn nhóc quá ầm ĩ nên ngay cả thím Tần nhà hàng xóm cũng tới tận cửa hỏi thăm: “Đứa nhỏ lời thì mắng vài câu đánh hai ba roi là , cũng nhất thiết tay tàn nhẫn như !” Lúc lời , bà còn dùng ánh mắt sâu xa mà liếc Lâm Quân Trạch một cái.
Lâm Quân Trạch: ......Trông giống loại chuyên đánh đập trẻ con lắm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-541.html.]
“Thím, thím hiểu lầm , ngày hôm qua mấy đứa nhỏ leo lên Vạn Lý Trường Thành nên buổi sáng hôm nay mới kêu la đau nhức đấy ạ.” Cố Tri Ý vội giải thích.
DTV
Tần Tố Lan hiểu lầm nên cũng ngượng ngùng mà khan vài tiếng, thêm hai ba câu về.
Cố Tri Ý nhà, tức giận ba đầu sỏ gây tội. Cha ruột Lâm Quân Trạch đang xoa xoa chân đầy yêu thương cho mấy đứa nên chúng lập tức gào nữa, tự giác mà lấy bài tập về nhà của . Cố Tri Ý còn giao cho Đại Bảo và Nhị Bảo nhật ký để bồi dưỡng cách dùng ngôn từ và năng lực biểu đạt của chúng nữa.
Hôm nay vẫn là ngày nghỉ, nhưng Lâm Quân Trạch ăn xọng cơm trưa thì chuẩn về luôn. Lúc ly biệt thì trưng vẻ lưu luyến rời khiến Cố Tri Ý tức giận : “Được , là trở nữa , mau nhanh !” Giọng tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Nhị Bảo cũng học theo giọng điệu của Cố Tri Ý : “Cha mau nhanh , bọn con còn về phòng ngủ nữa đấy!”
Lâm Quân Trạch cảm thấy mấy đứa con trai sinh đúng là để khắc , cách chuyện thật đúng là quả thiếu đánh.
Sau khi tiễn Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý Nhị Bảo đang xem kịch vui ở bên cạnh tức giận : “Thằng nhóc thúi, mà còn học theo cách chuyện của nữa thì cẩn thận cái m.ô.n.g con đấy”
Người thời xưa sai, mấy đứa nhỏ tới tầm sáu bảy tuổi thật sự là độ tuổi gà chê chó ngại. Thế nhưng dù cũng là con trai nhà , tuy ngày thường ghét bỏ nhưng ruột Cố Tri Ý vẫn luôn yêu thương mấy đứa nhỏ nhà , đương nhiên là ngoại trừ thời điểm phụ đạo bài tập cho chúng. Mỗi đến giờ dạy học thì Cố Trí Ý đều sẽ cảm thấy nhất định là trời cao thấy sống quá nên phái thằng nhóc Nhị Bảo tới để mài giũa .