Nhiều lắm thì lối bộ ngoại trừ cỏ dại , còn đều như lúc ban đầu cả.
Mấy Cố Tri Ý tìm một chỗ thoáng mát một gốc cây cạnh bờ sông, trải khăn lên trênn, mấy đứa bé thì chơi gần đó.
Cố Tri Ý đến công viên cho nên lúc ngang qua cửa hàng. cô còn mua quả bóng cho mấy đứa bé chơi.
Ngồi thảm cỏ, gió từ bờ sông thổi tới, còn mang theo mùi của cỏ, khiến cả khỏi buông lỏng.
Lâm Quân Trạch cũng chú ý quá nhiều như , trực tiếp xuống.
Hai tay khoanh gối đầu, nhắm mắt. Cũng khó khăn lắm mới tận hưởng những giờ phút như thế .
Chỉ là khí còn bao lâu quả bóng Tam Bảo đá đến cho tan vỡ.
Lâm Quân Trạch mở to mắt thoáng qua kẻ cầm đầu đang chạy đến.
Chờ cho Tam Bảo nhặt lấy quả bóng Lâm Quân Trạch, lập tức Lâm Quân Trạch kéo nhào khăn trải cỏ, cù ngứa cho một hồi. Khiến Tam Bảo ngừng.
“Ha ha ha ha, con cố ý, ha ha, tha cho con , cha ha ha cha yêu.” Tam Bảo Lâm Quân Trạch công kích liên tục, bao lâu thì liền tục cầu xin tha.
“Được, đại nhân chấp tiểu nhân nữa, tha cho con.” Nói xong thì thả Tam Bảo .
Tam Bảo tự im một hồi, đó từ từ lên, lau nước mắt. Cậu bé nhặt bóng lên chạy đến một bên khác, lập tức nhào Cố Tri Ý, ghé sát tai Cố Tri Ý tố cáo cha ruột.
Lâm Quân Trạch ở ngay bên cạnh thấy rõ ràng.
Nhóc thối, ngứa da!!!
“Được , sẽ giúp con xử lý cha, con chơi !”
Tam Bảo lấy câu trả lời chắc chắn từ , bé hài lòng chơi.
“Anh bao lớn , còn thường xuyên bắt nạt con thế?” Cố Tri Ý liếc , tức giận .
Lâm Quân Trạch cũng chuyện, dựa Cố Tri Ý, xuống, thoải mái thở dài: “Vợ , thật !”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-563.html.]
Cố Tri Ý cũng thuận thế xuống, hai họ cứ như thế mà khăn, đỉnh đầu là ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu ánh sáng xuống.
Không bao lâu , mấy đứa bé chơi mệt cũng chạy đến nghỉ ngơi. Thấy cha và đều đó, chúng bất ngờ lăn đến, trực tiếp nhào lên của hai họ.
Vừa nhào lên Cố Tri Ý khiến cô trợn mắt.
Mấy đứa bé quậy phá còn tưởng đang chơi vui lắm.
Lúc Lâm Quân Trạch mở to mắt thấy mấy đứa bé đang đến lên và Cố Tri Ý, đó đến cơ thể của Nhị Bảo. Anh lập tức vỗ m.ô.n.g bé: “Nhóc thối, con thôi, con thể chịu đựng nổi thể trạng của con .”
Nhị Bảo: ...
Con thế là thể trạng gì chứ?
cuối cùng vẫn chịu bò dậy, sang một bên ừng ực ừng ực uống nước.
Cố Tri Ý cầm lấy khăn tay lau mồ hồi cho từng đứa, cũng nghỉ ngơi.
Khi đến đây cô còn mang theo giấy bút, Tam Bảo tự lấy giấy bút , bắt đầu vẽ.
Nói thì Tam Bảo cũng khá im lặng, ngoại trừ những lúc phá thì còn bé đều tự cầm bút lên vẽ, bôi bôi vẽ vẽ giấy.
Đừng , thấy thì vẫn cảm giác của một nhà nghệ thuật.
Cố Tri Ý cũng đến quấy rầy bé. Hiện tại Tam Bảo vẫn còn nhỏ, nếu thật sự hứng thú về phương diện mỹ thuật, cô sẽ sẵn sàng bồi dưỡng bé. cô cũng hy vọng con trai còn nhỏ như quá nhiều thứ trói buộc, cô vẫn hy vọng chúng thể một tuổi thơ vui vẻ.
Dù nếu dựa quỹ đạo vốn thì hiện tại mấy đứa bé cũng kém.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy em trai bên đang vẽ vời, ngược chúng cũng tự giác, tự lấy bài tập , xếp chân , bài tập ở đó.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch liếc một cái.
Mấy đứa bé , hôm nay tích cực thế nhỉ? là hiếm thấy mà.
Chỉ là hai cũng để ý nữa. Một Cố Tri Ý, cô bắt đầu thấy nhàm chán, thế là cũng lấy một quyển vở, xếp bằng chân , đặt vở lên đùi , bắt đầu vẽ.
Thỉnh thoảng cô sang Lâm Quân Trạch, bao lâu , giấy xuất hiện hình dáng khuôn mặt của một .